“Đường chủ Trương, không biết các anh có nghiên cứu chiến tuyến của Tào Bang không?”
“Đã từng nghiên cứu, khi Tào Bang tấn công Lang Quân các cậu đã xé ra khoảng trống, sau đó người của Huyết Lang cậu rút gọn địa bàn, sau khi Tào Bang tiến vào, chúng đã bao vây Hải Bang chúng tôi”.
Đông Phương Hạ gật đầu, chứng minh Trương Vũ Trạch nói không sai, nên anh nói: “Muốn tiêu diệt Tào Bang, đầu tiên là phải tiêu diệt những người của chúng bị kẹp giữa hai bang chúng ta, sau đó Hải Bang các anh tấn công chiến đường của Tào Bang ở phía Bắc, một khi chúng đặt quân chủ lực lên các anh, tôi lập tức đưa người hội tụ cùng các anh từ phía Nam, kẹp chặt hai phía, phân tán binh lực của chúng! Tiêu diệt trong một lần”.
“Không vấn đề!”
“Còn nữa, Tào Bang sẽ nhanh chóng biết chuyện hai bang chúng ta liên thủ, để tránh hiểu lầm không cần thiết, xin bang chủ Tống chú ý an toàn, nếu ông xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên địa bàn của Lang Quân tôi thì Đông Phương Hạ tôi nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch! Tuyệt đối không thể để Tào Bang có cơ hội”.
Tống Thành Hải nghe xong liền kinh ngạc, quay sang nhìn nhau với Trương Vũ Trạch, rồi nói với Đông Phương Hạ: “Ý của Huyết Lang là Tào Nghị Hùng sẽ phái người ám sát tôi, gây ra sự thù địch giữa hai bang chúng ta, chúng có thể nhân cơ hội ngồi trên núi xem hổ đấu!”
“Không loại trừ khả năng này, ông nghĩ xem! Tuy thực lực Tào Bang cường mạnh, nhưng giao chiến với các ông nửa tháng, cũng chịu tổn thương nhất định, nếu Tào Nghị Hùng biết Hải Bang các ông liên thủ với Lang Quân tôi đối phó chúng, điều này ắt sẽ gây áp lực lớn cho Tào Bang! Vào lúc này, có lẽ Tào Nghị Hùng sẽ chia rẽ quan hệ hai bang chúng ta, khiến chúng ta đấu nhau! Cho nên bang chủ Tống vẫn nên cẩn thận thì hơn”, Đông Phương Hạ giải thích cho Tống Thành Hải và Trương Vũ Trạch.
Tống Thành Hải và Trương Vũ Trạch nghe xong lời của Đông Phương Hạ, trầm ngâm một lát rồi đều tán đồng! Vì lời của Huyết Lang không phải không có lý! Lúc này, không thể cho Tào Bang bất kỳ cơ hội nào để thở.
“Cảm ơn Huyết Lang nhắc nhở!”
Đông Phương Hạ xua tay: “Bang chủ Tống khách sáo rồi, tôi cũng là nghĩ cho bản thân tôi!”
Đông Phương Hạ vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó một nhân viên phục vụ bưng hai chai rượu mạnh đi vào.
Đông Phương Hạ nhìn thấy là nhân viên của nhà hàng, liền thu lại ánh mắt.
“Các vị, đây là tấm lòng của tổng giám đốc chúng tôi! Mời”. . Đọc thêm nhiều truyện ở { trumtr uyen.o rg }
Nhân viên phục vụ đặt chai rượu lên bàn ăn, khóe miệng bỗng hiện lên nụ cười lạnh lùng, nhân lúc mấy người Đông Phương Hạ không chú ý, đổi khay sang một tay khác, lật cổ tay, bỗng rút ra một con dao ngắn từ trong tay áo, lập tức tấn công về phía Đông Phương Hạ.