Dù 000 đã nhiệt tình cổ vũ như thế nhưng không cung nhân nào cảm nhận được, họ vẫn lần lượt quỳ xuống cầu xin tha mạng.
“Bệ hạ, xin đừng giết thần mà…” Cung nhân số một khóc lóc.
“Trẫm đã nói giết các ngươi sao?” Vân Yến không vui phản bác.
Cung nhân số hai run rẩy: “Bệ hạ xin hãy mở lòng từ bi.”
“Hoàng Mục Thánh ta đây vốn nổi tiếng nhân hậu từ bi, tất nhiên là ta luôn mở rộng lòng từ bi rồi.” Vân Yến chép miệng.
Trưởng cung đau tim gọi: “Bệ hạ!”
“Đừng gọi trẫm nhiều như vậy, nếu không trẫm lại nghĩ nhầm rằng các ngươi yêu thích trẫm đến nỗi không gọi tên trẫm thì sẽ chết đấy.”
Rõ ràng là câu nói của Vân Yến không gì nổi bật nhưng lọt vào tai cung nhân lại chỉ có từ: Chết.
Khuôn mặt mọi người thể hiện rõ sự thống khổ, bên cạnh đó mồ hôi của họ cũng chảy ra như suối.
Vân Yến chớp chớp mắt nhìn họ, lòng cảm thấy hoang mang không hề nhẹ.
Đám người này bị bệnh ảo tưởng rất nặng rồi, cô chỉ nói mình buồn ngủ, họ liền nghĩ cô sẽ giết bọn họ rồi ngủ.
Toàn bộ là đồ đệ của Phùng Trinh Du sao?
Bọn mi đổi trắng thay đen rõ rệt quá rồi đấy!
Hay là bọn mi vì muốn đổ tội cho ta nên muốn cho cả thế giới biết ta là bạo quân chứ không phải là minh quân như lời đồn?
Sợ hãi loài người quá đi mất!
Bỗng dưng thấy nữ đế không đáp lời nữa, trưởng cung rụt rè ngước mắt lên nhìn lén một chút.
Nữ nhân vận một thân bạch y hờ hững, vạt áo hơi tụt xuống làm lộ ra bả vai rắn chắc cùng cổ cao kiêu ngạo.
Ánh mắt của nữ đế hiện tại không chứa một tia cảm xúc, khuôn mặt trông nghiêm túc như thường ngày.
“Các ngươi bị gì mà lại đồng loạt quỳ gối như vậy? Ngứa gối à?” Vân Yến lạnh nhạt ra lệnh, “Dù sao chăng nữa cũng mau chuẩn bị cho trẫm lên triều, trễ giờ ta liền chém đầu tất cả.”
Lời nói của Vân Yến làm cho chúng cung nhân ngẩn người.
Bệ… bệ hạ hết phát bệnh rồi?
May quá!
Nếu không phải là có cô ở đây, Vân Yến nghi ngờ bọn người này sẽ ôm nhau ăn mừng việc cô không ngang ngược nữa.
Trưởng cung là người phản ứng nhanh nhất, bà ta lập tức phân phó công việc cho mọi người, còn bản thân thì ân cần đứng một bên hỏi cô.
“Bệ hạ, bây giờ ngài cảm thấy trong người như thế nào rồi ạ?”
Vân Yến híp mắt, “Trẫm cảm thấy trong người trẫm rất ổn, trưởng cung vì sao lại hỏi một câu như vậy?”
Ngữ khí lạnh nhạt này, là bệ hạ đã tạm thời ổn định?
Trưởng cung nghe vậy liền nhoẻn miệng cười trừ, “Không có gì ạ, thưa bệ hạ.”
“Dạo này ta nghe nói có người trong cung đồn đại mấy tin tức không hay về ta, ngươi mau chóng xử lý đi.”
“Vâng?” Giọng nói trưởng cung hơi hỗn loạn, “Bệ hạ nghe tin đồn gì ạ?”
“Họ nói nữ đế bị đội nón xanh.” Vân Yến cười nhạt, đáy mắt là một mảng rét lạnh, trông cô có vẻ đang kiềm chế nỗi tức giận của mình.
Trưởng cung: “…” Là tổ tông nào lại đi đồn tin tức ác ý này!?
Hậu cung của bệ hạ bấy giờ chỉ có một mình Phùng Ái Quân, vậy là Phượng Hậu là người đã đội nón xanh cho bệ hạ trong tin đồn?
Có lẽ nào bệ hạ phát bệnh là do ưu thương quá nhiều hay không?
Vốn biết hoàng cung là chốn thâm sâu hiểm trở, nhưng khi biết biết phượng hậu có lẽ là người gây ra sự hung bạo ở Nữ Đế, trưởng cung có chút thương cảm cho Nữ Đế.
Từ khi sinh ra đã được định sẵn là chủ nhân của Quân Thánh quốc, là thái nữ hào kiệt, có bao nhiêu người đã vì quyền lực mà ra tay với Hoàng Mục Thánh.
Nhưng chính nhờ sự tàn độc của mọi người đó, Hoàng Mục Thánh mới ngày càng trưởng thành và trở nên thông minh, sắc sảo.
Dù vậy thì sao?
Có quyền, có tiền, có tài lại không có đức và tình cảm đến từ người thân.
Hoàng Mục Thánh thật sự là kẻ vừa đáng thương lại vừa đáng trách.
Vừa suy nghĩ, trưởng cung lại thở dài.
“Dạo này trẫm giao cho trưởng cung nhiều việc lắm hay sao?” Vân Yến liếc bà ta một cái, “Nếu ngươi đã mệt, trẫm có thể cho ngươi nghỉ ngơi một thời gian.”
Ba giây trước bà ta còn cảm thấy thương cảm cho Nữ Đế, ba giây sau trưởng cung xin phép rút lại lời nhận xét trước đó.
Nữ Đế chỉ đáng trách, không đáng thương nhé!
Người ta vừa thở dài một cái liền buộc người ta bỏ việc, trưởng cung liền biết Vân Yến không cảm nhận được lòng trung thành của mình đối với cô.
___
Hậu trường vui vẻ.
Mẹ Kế: Ừm… dạo này bị deadline dí lại phải tập td hằng ngày, tui hết thời gian rảnh luôn á.
(ノT_T)ノ ^┻━┻
Mẹ Ruột: Là tui đã thúc giục Mẹ Kế ra chương mới đó, khen tui đi.
Mẹ Kế: Ừ đúng vậy, mọi người đọc xong nhớ like và bình luận nha, nhiều like và cmt sẽ khiến tấm lòng Mẹ Ruột trong lòng tui trỗi dậy nhiều hơn đó hehe.
(◔‿◔)