Nhìn hết bức thư, Vân Thiên Hà mới biết được nguyên lai những quái nhân này đều là giao nhân, lại nhìn chiếc vòng tay trong tay, rất cổ, cũng rất nhẹ, không rõ được làm từ chất liệu gì, trên mặt có điêu khắc rất hiều đồ án hoa văn. Những chỗ khác cũng không có điều gì đặc biệt, vì vậy liền thu lại, gật đầu hướng về phía lão giả giao nhân.
Lão giả giao nhân liền lập tức dẫn Vân Thiên Hà vào trong động thính sinh trưởng rất nhiều yên liên kia.
Quả nhiên đúng như trong thư Vân Sách đã nhắc tới, khi hắn và lão giả giao nhân vào trong động thính, liền phát hiện có một gian phòng nhỏ, dưới sự dẫn đường của lão giả giao nhân này, Vân Thiên Hà liền bước vào gian phòng nhỏ.
Mới tiến vào phòng, thiếu chút nữa hắn bị dọa giật nảy mình. Chỉ thấy một con giao hoàng hóa thạch bộ dáng dữ tợn, đỉnh đầu có mào, thô to như cây cột trụ, sừng sững giữa trung ương gian phòng, đôi con mắt quỷ dị theo dõi nhìn hắn, giống như vẫn còn sống sờ sờ.
Phát hiện là hóa thạch, Vân Thiên Hà nửa ngày mới bình tĩnh lại được, chỉ thấy lão giả giao nhân quỳ xuống bên dưới hóa thạch kích động triều bái liên hồi.
Vân Thiên Hà quan sát xung quanh, gian phòng này ngoại trừ hóa thạch giao hoàng ra, tại một góc khác còn có một ít lân phiến màu bạc, hắn nhìn những lân phiến này, nghĩ rất quen mắt, nhất thời nghĩ tới lân phiến tìm được trong khôn long chi quật, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, ở đây thế nào lại có lân phiến.
Bất quá, trong gian phòng này, hấp dẫn ánh mắt Vân Thiên Hà nhất chính là mấy đóa yên liên, mơ hồ có quang mang bảy màu phát ra, làm hắn không nhìn thấy rõ thực thể, như thực như ảo. Toàn bộ gian phòng cũng chỉ có ba đóa như vậy, dưới một cố ánh sáng thần bí bao phủ, có vẻ rất lộng lẫy, thần kỳ dị thường.
Nghĩ đến chuyện quan trọng, lập tức rời ánh mắt khỏi mất đóa thất thải yên liên này, liền bắt đầu tìm kiếm chiếc vòng tay theo như lời Vân Sách đã nói, bất quá trong gian phòng, nơi yên liên sinh trưởng chính là một cái ao nhỏ, nhìn ao thoạt nhìn có vẻ rất sâu, muốn tìm kiếm quả thực tương đối khó khăn.
Nhưng lúc này, lão giả giao nhân kia bái lạy giao hoàng xong, hắn dùng mũi ra sức ngửi ngửi, liền lập tức chạy tới gần cái ao nơi ba đóa yên liên sinh trưởng, tõm một tiếng đã đưa bàn tay vào trong nước ao, tại bên trong ao lục lọi một hồi, rồi nhãn thần nhanh chóng sáng lên, lấy ra một chiếc vòng tay tỏa quang mang yếu ớt. Chiếc vòng tay này so với chiếc vòng tay Vân Sách lưu lại giống nhau như đúc, điểm khác nhau duy nhất chính là nhìn chiếc vòng tay lấy ra từ ao nước có vẻ mới, còn chiếc vòng tay Vân Sách lưu lại mười phần lâu đời.
Bất quá cuối cùng có được sự trợ giúp của giao nhân, thuận lợi tìm được chiếc vòng tay này, nhiệm vụ của Vân Thiên Hà rốt cuộc đã hoàn thành một bước. Vì vậy liền tiếp nhận chiếc vòng tay do lão giả giao nhân kia đưa tới.
Nhưng lúc tiếp nhận vòng tay, nhãn thần Vân Thiên Hà vô tình rơi vào cánh tay ướt đẫm nước của lão giả giao nhân, kinh ngạc phát hiện ra nguyên bản cánh tay già yếu khô quắt sau khi ngâm trong nước ao kia, cư nhiên lại khôi phục sinh cơ, tráng kiện khỏe mạnh giống như thanh niên trai tráng, điều này làm cho hắn kinh ngạc với cực điểm. Quả thực là một sơn động thần kỳ, một ao nước cổ quái.
Bất quá thấy trên tay chính mình cũng có dính một ít nước ao, hắn lại không cảm giác được có chút khác bình thường nào. Sau đó lại vào làn da của lão giả giao nhân, Vân Thiên Hà bình thường trở lại, nước ao đối với giao nhân có tác dụng đặc thù, dù sao thì thể chất của bọn họ so với nhân loại bình thường rất khác nhau.
Lúc lão giả giao nhân trợ giúp Vân Thiên Hà tìm kiếm vòng tay, lại đi tới trước hóa thạch giao hoàng cúng bái một hồi. Ngay khi Vân Thiên Hà đang định rời khỏi gian phòng, hóa thạch giao hoàng đột nhiên rung động, Vân Thiên Hà lập tức cảnh giác, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy làn da của hóa thạch giao hoàng bắt đầu phát sinh nứt nẻ, lão giả giao nhân vừa nhìn thấy, sợ đến mức lập tức quỳ gối run run, liên tiếp nói ngôn ngữ nào đó Vân Thiên Hà không hiểu. Vân Thiên Hà tỉ mỉ cảm ứng, hiện tượng da của hóa thạch giao hoàng phát sinh nứt nẻ không phải bắt nguồn từ chính bản thân nó, mà xung quanh ngọn núi này phát sinh một đợt chấn động cường liệt, vì vậy liền hướng về lão giả giao nhân khoa tay múa chân liên hồi, muốn tỏ ý nói xung quanh nơi này có thứ gì đó.
Lão giả kia hình như có thể hiểu được, lúc này tựa hồ nghĩ tới cái gì, vì vậy liên lập tức chạy ra khỏi gian phòng, đến động thính bên ngoài, quay về phía đám giao nhân hét lớn, chỉ thấy những giao nhân này có động tác mười phần linh mẫn cấp tốc, giống như trận gió thổi nhanh chóng ra khỏi động thính.
Lúc Vân Thiên Hà ra khỏi gian phòng, đến động thính bên ngoài, lúc này chỉ nhìn thấy hai vị nữ tử giao nhân đang cầm tấm da rắn, cùng với những giao nhân khác hình thành một vòng, tại thời điểm cử hành tế tự, tiểu bạch viên lôi kéo Đường Linh Toa xoay chuyển, mười phần thú vị.
Nhìn thấy Vân Thiên Hà đi ra, khuôn mặt Đường Linh Toa vẫn đỏ bừng như trước, liền chạy tới nói:
– Thiên Hà, đã tìm được thứ đó rồi sao, chúng ta đi ra ngoài?
– Uhm!
Vân Thiên Hà gật đầu, đang chuẩn bị đi gặp lão giả giao nhân nói lời tạm biệt, lúc này chỉ thấy lão giả giao nhân không biết nói cái gì, hai vị nữ tử giao nhân lúc trước liền lui xuống, chỉ chốc lát sau lại mang theo một chiếc hộp gỗ đi tới giao vào trong tay lão giả giao nhân.
Lão giả giao nhân cầm hộp gỗ, huyên thuyên nói một đống lớn từ ngữ khó hiểu, sau đó trịnh trọng mang chiếc hộp gỗ đặt vào tay Vân Thiên Hà, nói:
– Vinh quang, a hiệp, cảm kích, lễ vật, cho ngươi…
Nói xong, liền để chiếc hộp gỗ vào trong tay Vân Thiên Hà, Vân Thiên Hà mở ra nhìn thoáng qua, chỉ thấy bên trong dùng một ít lá cây không biết là cây gì bao bọc một thứ hột gì đó trong suốt tỏa ánh sáng bảy màu diễm lệ. Vân Thiên Hà đoán thứ này rất có thể chính là tim sen của Thất thải yên liên.
Cũng không khách khí, Vân Thiên Hà thu hộp gỗ lại, hướng về phía lão giả giao nhân nói tạ ơn, ý phải rời đi, lão giả giao nhân liền tự mình dẫn Vân Thiên Hà rời khỏi huyệt động.
Ngay lúc Vân Thiên Hà ra khỏi sơn động, trong tình huống không có bất cứ kẻ nào phát hiện ra, lúc này, trong gian phòng nơi thất thải yên liên sinh sống, hóa thạch giao hoàng kia đột nhiên rắc rắc một tiếng, từ bên ngoài vào bên trong nứt nẻ vỡ nát.
Bất quá, ngay tại sát na hóa thạch giao hoàng vỡ nát, chỉ thấy một đạo quang mang bảy màu chiếu rọi toàn bộ gian phòng, một quầng quang mang bảy màu đột nhiên từ trong thân thể hóa thạch giao hoàng phập phềnh thoát ra, ngay sau đó rơi vào trong ao nước, ao nước giống như là bị thả vào một chiếc gậy sắt bị thiêu nóng đỏ bừng, nhất thời phát ra âm thanh xèo xèo…
Ngay sau đó, một cỗ hơi nước bốc lên, nước ao rất nhanh khô cạn, chỉ thấy dưới đáy ao có một quả trứng giống như trứng chim, độ lớn chừng hai bàn tay, lúc này đột nhiên nhảy lên vài cái, lập tức vỡ tan, một cái bóng bao phủ trong quang mang rực rỡ sắc màu từ trong quả trứng này bay ra, rồi lập tức chui vào trong một gốc thất thải yên liên, không còn nhìn thấy hình bóng, quỷ dị không gì sánh được.