– Có thể để ta cảm nhận sự biến hóa hồn lực của cô ấy không?
– Được.
Giọng nói của Mục lão bỗng nhiên vang lên, ngay sao đó, thật khiến mọi người chấn động chính là, bên cạnh Kính Hồng Trần không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người. Bóng người kia không ai khác chính là Mục lão, tuy nhiên đấy chỉ là một ảo ảnh tạo ra từ ánh sáng mà thôi.
Mà ảo ảnh Mục lão đó cũng không bị còng lưng, eo lưng thẳng tắp, tuy nó là một ảo ảnh nhưng lại mang theo một cảm giác cứng cáp vô cùng, cả bóng người kia phát ra ánh sáng màu vàng kim rực rỡ, bình lặng đứng yên, mọi thứ xunh quanh dường như cũng bị nó ảnh hưởng mà hóa thành màu vàng, nguyên tố ánh sáng nồng đậm tỏng không khí trở nên nhộn nhạo, ngay cả hồn lực hệ ánh sáng trong cơ thể Vương Đông cũng không kềm được mà tràn ra ngoài, cả hai khối Hồn Cốt trên cánh tay cũng vì thế mà lóe sáng.
– Đây là Hồn Kỹ gì?
Kính Hồng Trần rốt cuộc cũng không khống chế được tâm trạng của mình nữa, lão kinh hãi kêu lên.
Hắn tuy không phải là Siêu Cấp Đấu La nhưng cũng là cường giả Phong Hào Đấu La cấp 93. Thế mà ảo ảnh của Mục lão đã vượt khỏi phạm trù lý giải của hắn đối với Hồn Sư rồi. Với những kiến thức về Hồn Đạo Khí của hắn, hắn dám chắc đây không phải là chuyện Hồn Đạo Khí có thể làm được. Ảo ảnh của Mục lão không chỉ đơn giản là một ảo ảnh mà nó còn chứa đựng nguồn sức mạnh rất lớn khiến Kính Hồng Trần nhìn thấy mà thầm than thở.
Hồn sư có thể ngưng hình năng lượng của mình sao? Đây đúng là việc khiến Kính Hồng Trần phải mở rộng tầm mắt, thậm chí là phát run. Hắn đột nhiên có chút tin tưởng lời nói ban nãy của Mục lão, nếu lão muốn thì mấy kiện Hồn Đạo Khí cấp chín của mình cũng chưa chắc có thể dùng được.
Mục lão nâng tay phải lên, bức màn phong ấn Mã Tiểu Đào nhất thời hé mở, đủ để một người bước vào. Mà ngọn lửa màu đen trên người Mã Tiểu Đào không hề nhân cơ hội đó mà vọt ra, bởi vì lúc này lực lượng phong ấn quang minh đã nâng cấp độ lên, đè chặt nó xuống.
Kính Hồng Trần hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng của mình sau đó bước về trước hai bước đến cạnh Mã Tiểu Đào, lão lấy tay thử xem ngọn lửa của cô có bất ngờ bốc lên hay không, sau đó mới nắm lấy cổ tay Mã Tiểu Đào, cảm nhận tình huống cơ thể của cô. Tích tắc sau, lão lui nhanh về sau hai bước, rời khỏi phạm vi phong ấn của bức màn ánh sáng.
Không ai nhìn thấy khi lão nắm lấy cổ tay Mã Tiểu Đào, đầu ngón tay cô khẽ nhúc nhích. Biến hóa này rất nhỏ nên cho dù là Mục lão cũng không cảm nhận được đấy có gì bất thường.
– Vãn bối bất lực. Đây là do dị hỏa cắn trả, nếu ta đoán không nhầm thì trong cơ thể cô bé này, vốn vũ hồn của cô bé đã tồn tại một chút năng lượng kỳ dị, thường xuyên quấy phá, sau đó khi Hắc Ám lực chui vào cơ thể cô ấy, cô ấy không kịp thời áp chế mà ngược lại còn sử dụng nguồn năng lượng này phóng thích ra ngoài. Lúc này dị hỏa và Hắc Ám lực đã tràn mạnh vào trong cơ thể cô, không thể cứu vãn. Mà sức mạnh của nó còn rất gần với Cực Hạn Chi Hỏa. Nếu mạnh mẽ áp chế hoặc hỏa giải thì chắc chắn cô bé sẽ phải chết. Hiện nay tiền bối tạm thời phong ấn cô bé lại là một cách rất chính xác, trừ phi có thể làm dị hỏa trong cơ thể cô bé biến mất. Nếu không e là sau này cô bé sẽ bị nó khống chế, thần trí không còn tỉnh táo nữa.
Hoắc Vũ Hạo vừa nghe xong, ánh mắt liền lộ rõ vẻ lạnh lùng, hắn rất hận bản thân mình tại sao lại yếu như thế, nếu hắn đủ mạnh thì trong cuộc thi đã có thể trợ giúp tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng sẽ không trở thành như thế này. Còn cả học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư kia nữa, hắn vừa nghĩ đến thế, ánh mắt nhìn đường chủ Minh Đức Đường càng xem sắc bén.
Ảo ảnh màu vàng kim của Mục lão bình thản nói:
– Ngươi đã không thể giúp đỡ thì cũng đừng đòi hỏi gì ở học viện chúng tôi nữa. Trong cuộc thi xảy ra tình huống thương vong cũng là chuyện bất đắc dĩ, chúng tôi sẽ không tính toán nhiều với các ngươi. Mời về tầng hai, chúng ta trò chuyện tiếp.
Lão vừa dứt lời, ánh sáng vàng rực xung quanh liền biến mất, mọi thứ trở về trạng thái bình thường. Ảo ảnh Mục lão cũng tan biến, lão đương nhiên sẽ không giải thích cho Kính Hồng Trần ảo ảnh kỳ diệu này từ đâu mà có.
Kính Hồng Trần một lần nữa trở về tầng hai, ánh mắt tự tin đã giảm xuống rất nhiều, trong lòng càng thêm nặng trĩu. Từ trước đến nay, lão luôn tự tin vào Hồn Đạo Khí của mình, lão nghĩ bên phía của mình đủ sức đấu với học viện Sử Lai Khắc. Nhưng sau khi gặp Mục lão, hắn mới hiểu tình hình hiện nay, đế quốc Nhật Nguyệt vẫn còn kém nhiều lắm.
Ba người Hoắc Vũ Hạo cũng bước đến đứng cạnh Mục lão. Mục lão vẫn nằm yên ở đấy, tư thế so với trước khi bọn họ đi cũng không có gì khác biệt. Nhưng lại càng bình thường, càng vô hại lại càng làm Kính Hồng Trần cảm thấy sợ hãi, trán lão đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Lúc này lão đã hiểu tại sao ban nãy Bản Thể Tông lại cam chịu mà rút lui.
Mục lão bình thản nói:
– Có thể cho ta biết theo ngươi hiện nay, Hải Thần Các và Minh Đức Đường ai hơn ai kém không?
Kính Hồng Trần có chút sững sờ, câu hỏi này của Mục lão có chút không đâu vào đâu, nhưng hắn lập tức hiểu ra ý của Mục lão đây là hỏi hắn, ưu khuyết điểm giữa Hồn Sư và Hồn Đạo Sư, so sánh sự khác biệt giữa Minh Đức Đường và học viện Sử Lai Khắc.
Lão thoáng suy ngẫm giây lát, nói:
– Vì vãn bối không quá hiểu rõ về Hải Thần Các nên không dám tùy tiện bình luận. Chi bằng ta lấy Huyền lão đây làm ví dụ. Trong vòng 100m, nếu ta đấu với Huyền lão, Huyền lão chắc chắn sẽ thắng. Nhưng nếu ta muốn thì vẫn có thể cùng Huyền lão đồng quy vu tận. Khoảng cách tăng lên 1km thì ta có thể tự bảo vệ mình mà an toàn rút lui. Còn nếu 10 ngàn mét thì ta nhắm chắc Huyền lão khó mà chủ động rút lui được. Nếu đổi thành một trận chiến tranh thì bên ta tất thắng.
Kính Hồng Trần nói đến câu cuối cùng, giọng nói vô cùng kiên định, chắc như đinh đóng cột, không chút do dự. Thế nên Mục lão nghe xong không khỏi có chút rung động.
– Xem ra ngươi rất có lòng tin.
Mục lão mỉm cười nói.
Kính Hồng Trần gượng cười đáp:
– Thật ra ngài hẳn đã nhìn ra ta không hề có lòng tin mới đúng. Nếu như chiến tranh nổ ra, Hồn Đạo Khí hiển nhiên chiếm ưu thế. Nhưng nếu so đấu chiến lực cấp cao thì địa vị của Sử Lai Khắc trên đại lục làm sao có thể lung lay được. Bất kể là Minh Đức Đường hay là Bản Thể Tông, đều không làm được.
Mục lão liếc mắt nhìn lão, dĩ nhiên nghe ra được ẩn ý trong lời nói của hắn, Minh Đức Đường không được? Bản Thể Tông không được? Nhưng nếu Minh Đức Đường và Bản Thể Tông thì sao đây?
– Kính Hồng Trần, lão phu từng ghé thăm Minh Đức Đường của các ngươi. Quả thật về phương diện Hồn Đạo Khí, thành tựu nghiên cứu của các ngươi đã vượt xa khỏi sự tưởng tượng của lão phu. Ta có một chút thắc mắc, nếu có ngày, Hồn Đạo Khí không còn phụ thuộc vào hồn lực của Hồn Sư nữa vậy thì địa vị của chức nghiệp Hồn Sư hẳn phải bị lật đổ. Cũng giống như ngày xưa Hồn Đạo Khí đã thay thế vị trí ám khí của Đường Môn vậy. Nhưng, ta muốn bổ sung cho ngươi một câu, nếu ngày đó có thật thì trên đại lục này, người mạnh nhất vẫn là Hồn Sư. Bởi vì chỉ có Hồn Sư cường đại mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất của Hồn Đạo Khí. Ngươi có công nhận hay không?