“Tôi xin lỗi.”
“Gì cơ? Aiya, tiếng bé quá, nghe không rõ.”
Hạ Nhi nhướng mày, dương dương tự đắc.
Lương Hạ: “….”
Tôi đứng xa vẫn nghe thấy đấy.
“Cô không xin lỗi đàng hoàng, vậy…” Hạ Nhi cười lạnh, lực đạo trên cổ tay càng mạnh hơn.
Bối Vy lúc này chỉ cảm thấy đau đầu nhức óc, căng cổ gào to:
“Tôi xin lỗi!”
Hạ Nhi cố nhịn cười, quay đầu về phía Lương Hạ, nhẹ giọng hỏi:
“Cậu có tha thứ cho cô ta không?”
Lương Hạ: “….”
Phải mất một lúc sau, khi Bối Vy sắp chờ hết nổi câu trả lời của Lương Hạ, tiểu lolita nào đó mới chậm rì rì gật nhẹ đầu.
Hạ Nhi lập tức buông cổ tay Bối Vy ra.
Lương Hạ cười cười, nhưng một lát sau chợt nhớ ra cái gì, cô ngước lên nhìn Du Tử Miên đang đứng đó.
Quả nhiên, vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện ra Du Tử Miên đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt rõ ràng không mang theo chút thiện cảm nào.
Cảm giác bất an từ lúc nhìn thấy cô gái kia như nước thủy triều dâng tràn, từng đợt từng đợt nhấn chìm Lương Hạ.
Hạ Nhi cũng để ý thấy, ngay lập tức vượt qua mặt Bối Vy, bước đến trước mặt Lương Hạ, nhẹ giọng hỏi:
“Chọn được món nào chưa?”
Lương Hạ dời mắt sang nhìn cô, khẽ lắc đầu.
Hạ Nhi cúi đầu nhìn chiếc vòng ngọc trên tay Lương Hạ, bỗng cong môi cười, cô quay sang nhân viên đang đứng gần đó.
Nhìn bộ dạng nữ nhân viên giật thót khi bắt gặp ánh mắt của cô, Hạ Nhi có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn bình thản mở miệng:
“Tôi lấy chiếc vòng này.”
“A… Dạ vâng.” Nữ nhân viên vô thức gật đầu.
Lương Hạ sửng sốt.
Nhân viên cửa hàng lập tức đi nhanh tới, còn chưa kịp nhận chiếc vòng để đem đi thanh toán, một bàn tay trắng nõn đã đưa ra cầm lấy chiếc vòng.
Du Tử Miên đánh giá chiếc vòng, thu lại giọng nói dịu dàng thanh nhã lúc nãy, thay vào đó là một sự chế giễu:
“Cái vòng này đẹp thật đấy. Thế nhưng, Hạ tiểu thư, nó quá tục khí, không hợp với khí chất trên người cô.”
Du Tử Miên vừa nói vừa vuốt nhẹ bề mặt trơn nhẵn của chiếc vòng, ánh mắt đảo qua Lương Hạ, ý tứ sâu xa.
Bối Vy đứng bên cạnh lại càng hiểu ý, lập tức chen lời:
“Đúng vậy, chiếc vòng này trông quá mức rẻ tiền, không phù hợp với thân phận cao quý của tiểu thư Hạ gia đâu. Chỉ thích hợp với vài nữ nhân thân phận thấp kém thôi.”
Lương Hạ quả thực không nghe lọt tai nữa.
Thật ra chuyện này cô cũng thường gặp rồi, cô cũng không có gì phải sợ hãi cả. Nhưng trước mặt Hạ Nhi, cô vẫn có chút khó chịu.
Hạ Nhi nắm lấy tay Lương Hạ, đôi mắt hổ phách nhìn về phía Du Tử Miên:
“Chiếc vòng này cô nói nó là hàng rẻ tiền sao?”
Thanh âm không nặng không nhẹ, cất lên đúng lúc không khí có phần yên ắng sau câu nói của Bối Vy, thế nên cực kỳ rõ ràng.
Du Tử Miên gật đầu, cười như không cười:
“Đúng vậy! Tuy rằng cũng là một xa xỉ phẩm khó tìm, nhưng so với trang sức trên người tôi, nó không đáng giá một phần.”
Hạ Nhi bật cười.
Đúng là Du Tử Miên ăn mặc rất thời thượng, trên người có không ít đồ trang sức quý giá, chỉ đôi giày mũi nhọn màu đen dưới chân cũng đủ làm toát lên cái cao quý của cô ta.
Còn Lương Hạ trước giờ vẫn không thay đổi, ăn mặc rất giản dị, áo phông trắng, chiếc quần bò ống nhỏ bó sát che ngoài đôi chân nhỏ, một đôi giày đế bằng màu trắng, mái tóc dài được buộc cao thành đuôi ngựa, trong sáng như một cô sinh viên đại học.
Hai người khác nhau một trời một vực, quả thật không thể nào so sánh.
Hạ Nhi đánh giá chiếc vòng đang nằm trên tay Du Tử Miên, khóe môi rướn lên có phần cố ý, nụ cười mang theo vẻ ngỗ ngược:
“Tôi thấy chiếc vòng này giá trị hơn tất cả món đồ trên người cô cộng lại đó. Tin không? Du tiểu thư?”
Du Tử Miên nghe ra giọng điệu châm biếm ngầm của cô, cố nén giận nói:
“Hạ tiểu thư là thiên kim đại thế gia, tại sao lại không biết nhìn giá trị đồ vật đến như vậy? Chiếc vòng này có chỗ nào đắt giá chứ?”
Hạ Nhi cười lạnh.
Khẽ đưa tay ra hiệu cho nhân viên cửa hàng.
Nữ nhân viên nhìn thấy khí chất của cô gái đối diện quá mức kinh người, có chút e ngại, nhưng vẫn không kiềm lòng được bước tới.
Hạ Nhi cúi đầu nói nhỏ vài tai nữ nhân viên vài câu.
Không biết Hạ Nhi đã nói gì, nữ nhân viên quả thực hơi hốt hoảng, đầu óc choáng váng, mấy giây sau mới quay đầu nói với Du Tử Miên:
“Thưa quý khách, chiếc vòng này là vật phẩm trấn bảo của cửa hàng chúng tôi, quả thật giá trị rất lớn. So với những món trang sức trên người cô, đúng là một trời một vực…”
Du Tử Miên cười lạnh, đang định ra vẻ thì nữ nhân viên đã tiếp tục câu nói dở:
“Nhưng mà, là đồ trang sức trên người quý khách không thể nào so sánh nổi với chiếc vòng này.”
Du Tử Miên sững sờ.
Đám khách hàng hóng chuyện cũng có vài người che miệng cười khe khẽ, tựa hồ vì sự xấu mặt của Du Tử Miên mà hả hê.
Bọn họ vào mua trang sức ở đây, nhưng có người cứ vào chê bai món đồ họ đang lựa chọn quá mức rẻ mạt, gặp ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Du Tử Miên liếc nhìn cả đám người đang đổ dồn ánh mắt vào mình, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Nữ nhân viên cửa hàng vừa dứt lời cũng đã đi tới, lập tức xin lại chiếc vòng trên tay Du Tử Miên, hai tay cẩn thận đến từng chút nâng niu chiếc vòng như trân bảo quý hiếm rồi đem vào trong.
Hạ Nhi liếc nhìn Du Tư Miên, chậm rãi đưa tay lên ra hiệu một chút.
Tô Thịnh ngay lập tức xuất hiện, không nói hai lời tới quầy thu ngân, thanh toán chi phí của chiếc vòng đó.
Quản lý cửa hàng sau khi nghe sự việc vừa xảy ra cũng lập tức chạy tới, ríu rít như con chim nhỏ mà cung kính cúi đầu với Hạ Nhi.
Du Tử Miên nhìn hành động của vị quản lý kia, ngay lập tức quay đầu nhìn Hạ Nhi, ngữ khí có chút ẩn ẩn sự phẫn nộ:
“Cô mua chuộc cô ta nói như vậy sao? Chiếc vòng rẻ mạt đó có gì giá trị hơn những món trang sức trên người tôi chứ?”
Lương Hạ cũng thấy có gì đó sai sai, ngay lập tức ghé sát vào tai Hạ Nhi, nói nhỏ:
“Hạ Nhi! Cậu nâng giá chiếc vòng đó lên đúng không?”
Hạ Nhi nhìn Lương Hạ, ngay sau đó cúi đầu xuống thầm thì:
“Nâng lên hai trăm lần.”
Lương Hạ: “….”
Nâng giá lên rồi biến nó thành chiếc vòng trấn bảo của cửa hàng luôn đấy à?
Khương tỷ có biết cậu phá của thế này không?
Hạ Nhi biết Lương Hạ nghĩ gì, ngay lập tức cúi đầu nói nhỏ vào tai Lương Hạ thêm một câu:
“Quên nói với cậu, cửa hàng này là của tớ.”
Lương Hạ: “…”
Này này, có gì đó sai sai nhỉ!
Cái này có tính là vơ vét của cải của chồng mình một cách quang minh chính đại không?
Hạ Nhi nói xong liền che miệng cười khúc khích.
Bối Vy nhìn sắc mặt Du Tử Miên không vui vì không nhận được câu trả lời, lập tức quát ầm lên:
“Hạ Nhi! Cô giở trò đúng không? Cô nâng giá chiếc vòng đó lên để hạ nhục Du tiểu thư đấy à?”
Hạ Nhi bật cười:
“Liên quan gì tới cô, bổn tiểu thư có tiền nên buông thả bản thân đó không được sao? Cô hỏi nhiều như vậy là yêu bổn tiểu thư rồi đấy à?”
Dứt lời liền cười cười, khuôn mặt tuyệt sắc tựa hồ có chút trêu tức, không xem ai ra gì mà đề nghị:
“Cô ta luôn miệng thể hiện bản thân có tiền, nếu có tiền đến như vậy thì giỏi mà mua lại chiếc vòng đó đi. Không phải nói chiếc vòng đó rẻ mạt sao? Tôi mua nó với giá không rẻ chút nào đâu. Bây giờ tôi nhượng lại cho cô ta, chấp nhận hạ giá xuống mười phần trăm. Cô ta mua nổi không?”
Bối Vy tức tới nỗi chỉ muốn nhào tới cắn mạnh vào tĩnh mạch cổ của Hạ Nhi, cho cô nàng nào đó máu chảy thành sông tới chết.
Cô ta điên tiết gào lên:
“Sao cô không đi cướp đi?”
Hạ Nhi dùng vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, nhìn thấy mà sợ phun ra một câu chặn họng:
“Đang cướp của cô ta đấy. Mù à?”
Phụt!!!
Một đám nhân viên của cửa hàng đang đứng phía sau bao gồm cả khách hàng vây xem đều cười phun ra rồi.
Hạ Nhi đứng đó, bộ dạng tư thái phát huy tới cùng cực mấy chữ ‘có tiền nên thích làm gì thì làm’.
Quá rõ ràng!
Cô ra giá như thế không phải cướp thì là gì nữa?
Chỉ là cô trắng trợn cướp! Công khai cướp! Thẳng thắn cướp!
Cô cứ thích cướp đấy!
Cô nghèo đến nỗi chỉ có tiền!
Du Tử Miên giận đến tái mét mặt mày.
Bối Vy hơi đờ ra, rồi phản ứng lại rất nhanh:
“Hạ Nhi! Cô đừng ỷ mình là thiên kim Hạ gia lắm tiền nhiều của mà ngang ngược như thế!”
Hạ Nhi cười rộ lên, nụ cười đó rực rỡ như trăm ngàn đoá hoa tường vi đang bung nở:
“Bối Vy, có tiền không phải lỗi của tôi, sống tốt cô cũng trách bổn tiểu thư sao? Tôi cứ thích ngang ngược đạp trên đầu cô mà sống đấy, cô làm gì được tôi nào.”
Dù Du Tử Miên có tức giận đến cỡ nào, nhưng sau khi nhìn thấy Tô Thịnh, cô ta vẫn tự biết thân biết phận mà hạ giọng xuống:
“Hạ tiểu thư….”
“Đừng có tiếp nối cái trò giả vờ đáng thương nói cái gì mà cảnh đời bi thảm, tôi không nghe vào đâu. Cũng không quan tâm đâu.” Hạ Nhi nhanh chóng bổ sung một câu, ngữ khí ghét bỏ cùng cực.
Bối Vy nghe thấy lại nổi giận, nhìn Hạ Nhi chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi:
“Hạ Nhi! Cô…”
Hạ Nhi nhướng mày, tay đưa lên xoắn nhẹ lọn tóc nâu nhạt trước ngực, nhấn mạnh từng chữ:
“Bối Vy tiểu thư, cho dù cô có bị vẻ đẹp chim sa cá lặn của bổn tiểu thư chinh phục thì cũng không cần kích động thế đâu, bổn tiểu thư cho phép cô nhìn mà ngưỡng vọng đến thoải mái, không thu tiền. Cô cứ từ từ mà nhìn đi.”
Ngữ khí ngạo mạn cỡ này, khiến người khác nghe mà phẫn hận đến nỗi muốn liều mạng nhảy lên đánh chết cô.