Ứng Phá Lãng hít vào thật sâu, lắc người định tránh đi nhưng ngay sau đó, Lâm Dương đã giơ chân lên, đạp mạnh về phía bụng của anh ta.
Bịch!
Ứng Phá Lãng bị đá bay đi trong nháy mắt, xong anh ta ngã oạch xuống đất, người không đứng thẳng lên được.
“Cậu Ứng!”
“Cậu Ứng!”
Người ở bốn phía xung quanh kêu lên, ồn ào kéo đến vây quanh anh ta.
Lâm Dương đi về phía đấy mà mặt không chút thay đổi.
“Tất cả tránh ra cho tôi!”
Ứng Phá Lãng nghiến chặt răng, gắng gượng đứng dậy, đẩy hàng người tránh ra, nhìn chằm chằm về phía Lâm Dương.
Đạp vừa nãy khiến cho lục phủ ngũ tạng trong người anh ta lộn phèo hết lên, bây giò anh ta còn có thể đứng dậy là đã tốt lắm rồi.
Đúng vậy, Lâm Dương đã nương tay. Anh vọt tới thêm lần nữa, những người vây quanh sợ hãi tránh về phía sau liên tục.
Ứng Phá Lãng giơ tay đánh lại thêm lần nữa.
Hai người điên cuồng giao thủ với nhau.
Nhưng càng đánh, Ứng Phá Lãng càng cảm thấy hai tay mình cứ như là bị đập gãy từng phần một ra vậy, xương cốt trong người anh ta nhanh chóng vỡ vụn, cơ thể thì liên tục thụt lùi về phía sau, còn bị Lâm Dương đạp cho một phát vào đầu gối, người bị mắt thăng bằng, quỳ rạp xuống đất. Tiếp đó, Lâm Dương đá nghiêng một cú, Ứng Phá Lãng bị trúng chiêu, người nằm lăn ra đắt.
Hoàn toàn không phải là đối thủ!
Đây đúng là một trận chiến một chiều mà!
Mọi người nhìn mà hết hồn.
Nếu trước đây không phải là có Kiếm Vương ra tay thì Ứng Phá Lãng còn có thể ra vẻ ngông nghênh trước mặt Lâm Dương được hay sao?
“Khụ khu…” Ứng Phá Lãng ho khan, khóe miệng toàn là máu.
Lâm Dương bước lên mấy bước, định ra tay lần nữa.
Nhưng đúng lúc ấy, Ứng Phá Lãng lại đột nhiên thò tay vào trong ngực lần mò, không ngờ anh ta lại rút ra một khẩu súng lục, anh ta giương súng về phía Lâm Dương, nổ súng không chút do dự.
Đoàng đoàng đoàng!