[(**) Bố Đạt La (Lạp) cung: Cung điện Potala nằm ở Lhasa. Khu Tự trị Tây Tạng, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. đã là nơi ở của Đạt-lại Lạt-ma (Dalai Lama) cho đến Dalai Lama thứ 14 chạy qua Dharamsala, Ấn Độ sau một cuộc khởi nghĩa thất bại vào năm 1959. Ngày nay, Cung điện Potala là một viện bảo tàng ở Trung Quốc. Đây là một địa điểm thu hút du khách tham quan nổi tiếng và đã được UngSCO công nhận là một di sản thế giới, và đã được chương trình truyền hình Mỹ Good Moming America và báo USA Today gọi là “Bảy kỳ quan mới”.]
[(***) Bôn giáo hay giáo phái Bon: vì giáo đồ đầu cột khăn đen, nên còn có tục gọi là Hắc giáo, trước khi Phật giáo truyền vào Tây Tạng, Bổn giáo là vu giáo lưu truyền ở Tây Tạng, đối tượng sùng bái bao gồm các loài vật tự nhiên như trời đất nhật nguyệt, sấm sét mưa đá, núi đá cỏ thú cùng với thần linh và linh hồn của giới tự nhiên]
Lúc này tuy Phật giáo đã truyền vào cao nguyên. nhưng tôn giáo bản địa Bổn giáo vẫn chiếm địa vị ưu thế ở Thổ Phồn, việc truyền bá và túi ngưỡng tôn giáo cần một quá trình lâu dài, cũng cần sự đẩy mạnh quảng bá của tầng lớp thống trị, Phật giáo thật sự có được sự phát triển lớn ở Thổ Phồn, chính là nhờ có được sự đầy mạnh quảng bá trong năm tháng sau này của vị Tán Phổ thiếu niên này.
Tán Phổ thiếu niên chính là vị chủ trung hưng (*thường chỉ triều đại thịnh thế chuyển vào giữa thời loạn thế. hoặc sau loạn thế) nổi danh trên lịch sử Thổ Phồn là Xích Tùng Đức Tán (*Trisong Detsen). Xích Tùng Đức Tán ra đời vào năm đầu Thiên Bảo, hắn tự xưng là con trai của công chúa Kim Thành của Đại Đường, trên thực tế đây chẳng qua là một cái cớ, Kim Thành công chúa đã qua đời vào trước hai năm khi hắn sinh ra.
Xích Tùng Đức Tán kế ngôi sau khi phụ thân của hắn Xích Đức Tổ Tán ở mấy năm trước trong trận chiến Thạch Bảo thành bị chết banh xác trong vụ nổ hỏa dược của Lý Khánh An. hắn năm nay mới mười một tuổi, nhưng tuổi nhỏ già dặn như hắn tỏ ra chín chắn hơn tâm trí của người đồng trang lứa. giai đoạn này hắn canh cánh nỗi lo, ngay ở mấy ngày trước, một viên thị vệ liều chết nói hắn biết một tin tức. quân Đường tiến công Thổ Phồn với quy mô lớn. quân Thổ Phồn ở Tát Bì Trạch bị tiêu diệt hoàn toàn, quân Thổ Phồn ở phía bắc Khương Đường đã không có binh trấn thủ, còn quân Đường phía đông đã công chiếm Cửu Khúc và Ô Hải, đã vây khốn Đạt Trát Lộ Cung ở Bách Hải. mắt thấy Bách Hải sắp khó giữ được nữa rồi.
Xích Tùng Đức Tán trong lòng lo âu đến cực điểm, hắn biết tất cả đều là do Đại Luân Nang Hiệp Đạt Tán đem quân đội thu hẹp đến vùng lân cận Lhasa mà nên. lãnh thổ Thổ Phồn mấy nghìn dặm. nhưng biên cương và trên cao nguyên rộng lớn lại không có binh lính trấn thủ, đây quả thật là khiến cho người ta không thể tưởng tượng được.
Hắn đương nhiên cũng biết mục đích của Nang Hiệp Đạt Tán thu hẹp binh lực để làm gì? Đem quân đội nắm giữ trong tay hắn. làm cho hắn nắm chặt đại quyền trong tay, kết quả là Thượng Tức Đông Tán bị đuổi đi. Đạt Trác Lộ Cưng bị ép rời khỏi Lhasa. cả Thổ Phồn chỉ có một mình hắn định đoạt thôi, hắn thậm chí không bận tâm ngó ngàng đến tên Thổ Phồn Tán phổ như mình.
Nhìn vào sắc mặt ghê tởm kia của Nang Hiệp Đạt Tán ở phía xa. Xích Tùng Đức Tán trong lòng lửa giận vạn trượng, hắn bất giác hừ mạnh lên một tiếng, đại thần Cát Tang Gia cống phía sau hắn vội vã thấp giọng nhắc nhở nói: “Tán Phổ, phải giữ bình tĩnh!
Xích Tùng Đức Tán kìm nén sự phẫn nộ trong lòng, trên mặt giăng một nụ cười thoải mái. từ đằng xa đã cười nói với Đại Luân Nang Hiệp Đạt Tán: “Đại Luân, ta hôm nay phải đi cưỡi ngựa săn ưng. ngươi đi cùng ta đi!”
Nang Hiệp Đạt Tán là một người trung niên có dáng dấp rất cao to mập mạp, trạc khoảng năm mươi tuổi, trên mặt luôn nở một nụ cười giả dối, hắn đã dùng thời gian hơn hai năm. cuối cùng đã đuổi khỏi chính địch Thượng Tức Đông Tán và Đạt Trác Lộ Cung, tự mình ôm trọn đại quyền, sự mê muội quyền lực làm cho hắn trong một khoảng thời gian khá dài đều quên hết mọi thứ. đến nỗi hắn tưởng rằng mình mới là người chủ của Thổ Phồn, hắn chưa bao giờ thôi xem thường tên thiếu niên Tán Phổ này, bất kỳ chính vụ gì đều chưa từng bẩm báo với hắn. quân An Tây và quân Lũng Hữu tiến công quy mô lớn. hắn lại càng ém nhẹm không báo, theo hắn mà nói, quân Đường sẽ không trú quân lâu ở cao nguyên. sau khi trời đông giá rét kéo đến bọn họ tự khắc rút lui, nếu như có thể mượn tay của quân Đường trừ khử Thượng Tức Đông Tán và Đạt Trác Lộ Cung, thì điều này còn gì bằng.
Thượng Tức Đông Tán đã thất bại. tàn quân rút đến Nạp Mộc Thác hồ, chuẩn bị về Lhasa thỉnh tội. bây giờ còn sót một tên Đạt Trác Lộ Cung, bị vây khốn ở Bách Hải. áng chừng không cần bao lâu nữa. cũng sẽ bị quân Đường công phá. bất luận thế nào, hai người này hắn đều bắt buộc phải giết đi. cho dù quân Đường không thể giết chết bọn chúng, hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Lúc này, Nang Hiệp Đạt Tán thấy thiếu niên Tán phổ toàn thân đều vũ trang đi tới. trong lòng bất giác nảy sinh một chút cảnh giác, hướng thị vệ của hắn lùi hai bước, nhưng nghe nói Tán Phố là muốn đi săn. lúc này hắn mới khẽ yên lòng, lên trước cười tủm tỉm nói: “Tán phổ, ra ngoài đi săn có gì vui chứ, ta hôm nay mang đến mấy viên Đại tế ty, mời bọn họ luân phiên kể chuyện cho Tán Phổ nghe! Kể mấy ngày mấy đêm. Tán Phổ cũng sẽ quên đi chuyện đi săn.”
“Đại Luân, ta không muốn nghe kể chuyện, ta muốn đi săn!” Xích Tùng Đức Tán vẻ mặt ngây thơ nói.
“Tán Phổ thật trẻ con!”
Nang Hiệp Đạt Tán vừa cười vừa bàn điều kiện với Xích Tùng Đức Tán nói: “chi bằng vậy đi. Tán Phổ nghe kể chuyện trước, nghe kể chuyện xong rồi hẵng đi săn.”
Xích Tùng Đức Tán vui mừng nhảy cẩng lên được, từ phía sau lưng lấy cung tên xuống nhét xuống Nang Hiệp Đạt Tán. miệng nói: “Những thứ này ta không cần nữa, đều cho ngươi hết!”
Nang Hiệp Đạt Tán bất đắc dĩ đón lấy cung tên, lại chuẩn bị tiếp lấy kiếm hắn đưa tới. nhưng đúng vào lúc này, Xích Tùng Đức Tán chỉ vào sau lưng hắn la to: “Đạt Trác Lộ Cung sao lại quay về rồi?”
Nang Hiệp Đạt Tán thất kinh, quay đầu nhìn đi. phía sau chỉ có mấy chục viên thị vệ cận thân của hắn. làm sao có Đạt Trác Lộ Cung gì đó, ngay khoảnh khắc hắn quay đầu lại. Xích Tùng Đức Tán rút phắt trường kiếm ra. một nhát kiếm đâm vào lồng ngực của hắn. bảo kiếm sắc bén dị thường, đã xuyên thủng lồng ngực có mặc áo giáp xích kín khít bên trong của Nang Hiệp Đạt Tán. Nang Hiệp Đạt Tán kêu to một tiếng, tay bắt lấy lưỡi kiếm, ánh mắt dán chặt vào vị Tán phổ trẻ tuổi này, hắn vẫn chưa dám tin. vị thiếu niên mười một tuổi này lại dám giết mình.
Khi hắn từ trong mắt của Xích Tùng Đức Tán nhìn thấy sự khinh miệt và phẫn nộ, hắn đột nhiên hiểu ra. hắn thật sự đáng chết rồi. Nang Hiệp Đạt Tán mềm nhũn ngã xuống đất. Xích Tùng Đức Tán cắn chặt môi, rút phắt gươm ra. lại một nhát kiếm đâm vào cổ của Nang Hiệp Đạt Tán. cắt đứt yết hầu của hắn. máu tươi phun tung tóe khắp người của hắn.
Lúc này, thị vệ Nang Hiệp Đạt Tán bị kinh sợ đến ngây người cuối cùng đã sực phản ứng lại. bọn họ hét lớn một tiếng xông lên. mấy trăm viên thị vệ của Xích Tùng Đức Tán cũng xông lên. vây chặt lấy chủ nhân, hai bên hò hét chém giết nhau, lúc nay, Xích Tùng Đức Tán một nhát kiếm chặt đầu người của Nang Hiệp Đạt Tán. giơ cao nó la to: “Nang Hiệp Đạt Tán đã chết, kẻ nào đầu hàng miễn chết.”
Thị vệ của Nang Hiệp Đạt Tán thấy chủ nhân đã chết, đều không còn tâm trạng đấu thêm nữa. kẻ hàng người chạy, chẳng chốc đã tan đi. Xích Tùng Đức Tán thấy đại cục đã định, bèn quay đầu nói với Cát Táng Gia cống đã sợ đến trắng bệch cả mặt: “Đi thông báo phía quân đội, để tất cả Thiên phu trưởng đều đến Bố Đạt La cung gặp ta. ta có việc cần thông báo bọn họ!”
Thời gian đã đến hạ tuần tháng tám. quân Đường đã trải qua ròng rã hai tháng công đánh Bách Hải, chiến dịch lúc khởi đầu tiến triển vô cùng thuận lợi. đầu tháng bảy, Ca Thư Hàn với khoảng năm vạn quân Đường kẹp kích quân Thổ Phồn, ở Đa Mã tiểu thành đại bại hai vạn quân đội của Đạt Trát Lộ Cung. Đạt Trác Lộ Cung hai nghìn tàn quân hoảng loạn chạy trốn đến Tinh Tú bảo.
Tinh Tú bảo là một tòa bảo hùng vĩ mà quân Thổ Phồn xây dựng ở địa thế chót vót hiểm trở ở tỉnh Tú Xuyên, tọa lạc phía tây Bách Hải. vắt ngang trên con đường phải băng qua khi đi đến La Ta. phía nam hơn trăm dặm bèn là Từ Sơn nổi tiếng. cũng chính là núi Bayan Har của ngày nay. thế núi sừng sững. tuyết trắng phau phau.
Tinh Tú bảo chính là tọa lạc trên vách đá chơi vơi cao chừng trăm trượng của một nhánh núi Từ Sơn. chỉ có một con đường nhỏ eo hẹp ngoằn ngoèo thông lên thành bảo, nghiềm nhiên chính là một tòa Thạch Bảo thành khác, nó vốn dĩ là tòa thành lũy mà quân Thổ Phồn đề phòng ngự bầy gói cao nguyên mà xây dựng để tồn trữ lương thực, không ngờ rằng bây giờ lại trở thành một tuyến phòng ngự cuối cùng của quân Thổ PhồnT
Phải nói là. quân Đường đã chiếm được Bách Hải. đem mấy chục vạn mục dân Thổ Phồn tụ cư nơi đây đuổi đến Ô Hải. chiếm giữ được một số lượng lớn vật tư dê bò, nhưng không chiếm được tòa Tinh Tú bảo này, thì không thể xem là hoàn toàn chiếm lấy Bách Hải. nó cũng giống như một cây đinh cắm trên Bách Hải vậy, làm cho Ca Thư Hàn đứng ngồi không yên. hắn trước sau đã huy động năm vạn đại quân đến công đánh tòa thành cô lập này, nhưng mãi vẫn chưa công chiếm được nó.
Bọn họ không có vũ khí công thành tầm to, hoàn toàn dựa vào cơ thể máu thịt của quân Đường mà tiến công, tiến công vô cùng gian nan. tử thương thảm trọng, tiến công một tháng mấy rồi, quân Đường đã tử trận dưới thành bảo hơn tám nghìn người, đến lúc trung tuần tháng tám. năm vạn đại quân chỉ còn lại hơn ba vạn người.
Cho dù không đánh chiếm được Tinh Tú bảo, nhưng Ca Thư Hàn lại không chịu bỏ cuộc, hắn ở trước mặt Lý Long Cơ vỗ ngực nói lời thề hứa. hắn sẽ tiêu diệt toàn bộ quân Thổ Phồn, nếu quân Thổ Phồn còn sót một binh một tốt thì không tính công lao của hắn. hắn cũng sẽ không lấy chức tước Tây Bình quận vương, nhưng bây giờ lại còn đến hơn hai nghìn người, hắn nếu không chiếm được Tinh Tú bảo, Bách Hải sẽ không chiếm lĩnh được nữa. Tây Bình quận vương của hắn cũng sẽ không còn hi vọng.
Bởi thế. Ca Thư Hàn dứt lòng đánh liều, chiếm không được Tinh Tú bảo, hắn tuyệt sẽ không lui binh, ba vạn quân Đường vây chặt lấy Tinh Tú bảo, ngày đêm không ngừng công đánh, sự phản kích của quân Thổ Phồn cũng càng lúc càng yếu, đá tảng cũng đã không còn nữa. thành bảo cũng đã dỡ bỏ đến không thể nào dỡ được nữa. nếu tháo dỡ thêm nữa thì sẽ sụp ào xuống, hai nghìn quân Thổ Phồn cũng chỉ còn lại chưa đầy sáu trăm người, dưới sự soái lĩnh của Đạt Trát Lộ Cung liều chết chống cự.
Sáng ngày hôm nay, cuộc tiến công lần nữa của quân Đường đã phát động, một vạn quân Đường men theo đường nhỏ tiến công về phía trên, từng lớp từng lớp nửa con dê đã lạnh đến cứng ngắc hay nguyên chiếc đầu bỏ đập xuống, những thịt dê bò này đều là lương thực của quân Thổ Phồn, tồn trữ trong thành bảo, đã không còn đá tảng nữa. chỉ có thể dùng chúng để chặn kích sự tiến công của quân Đường.
Mấy nghìn quân Đường một tiếng hò hét. đồng loạt giơ kiêng lớn phòng ngự. nhưng vẫn còn có gần trăm người bị đập xuống vực núi. tiếng thảm kêu vang dội bên khe núi, công đánh đã hai tháng rồi, quân Đường cũng mệt mỏi khôn cùng. khí hậu cao nguyên khiến thể lực bọn họ tiêu hao rất lớn. rất nhiều người đều bò không lên được nữa. bò ở lưng chừng núi đã thở hồng hộc, lúc này Đạt Trát Lộ Cung đã tuyệt vọng với viện quân rồi, hi vọng duy nhất của hắn là trời đông giá rét kéo đến. quân Đường bị buộc phải rút lui. như vậy, hắn vẫn còn một chút sinh cơ.
Kỳ thật Đạt Trát Lộ Cung không hề đạn tận lương tuyệt, hắn vẫn còn có thể tháo trừ toàn bộ thành bảo, chiếm giữ vách núi. như vậy hắn có thể còn mấy vạn tảng đá lớn có thể sử dụng, nhưng không đến phút vạn bất đắc dĩ. hắn không muốn làm như vậy, hắn phải tính toán thời gian, phải dùng mấy vạn tảng đá này cầm cự đến mùa đông, đây là điều nói thì dễ nhưng thực hiện khó khăn biết dường nào.
Cũng may là đôi bên đều đã sức cùng lực kiệt rồi. thủ quân mệt đến cơ hồ như chết đi. quân Đường cũng tiến công mệt mỏi. càng lúc càng yếu đuối, nơi đây không giống như bình nguyên, gần hai tháng giao chiến, đôi bên đều đã đến mức nỏ mạnh hết đà rồi. chỉ xem ai có thể kiên trì đến phút cuối cùng.
Sự tiến công mệt mỏi làm cho Ca Thư Hàn phẫn nộ dị thường, hắn phá giọng to tiếng gào thét: “Truyền mệnh lệnh của ta. mệnh Đốc chiến quan đi lên. kẻ nào cả gan sợ chết không công, lập trảm!”
Hắn đoạt lấy dùi trống, tự mình nổi trống trợ uy, tiếng trống bùng bùng gõ vang, mấy chục viên Đốc chiến quan cũng đã lên núi. quân Đường bất đắc dĩ, chỉ đành liều chết phát động thế công lần nữa.
Đúng lúc này, vài tên xích hầu kỵ binh chạy bay đến. muôn vàn hoảng sợ bẩm báo nói: “bẩm báo đại soái, ngoài xa trăm dặm đã phát hiện viện quân Thổ Phồn!”
“Cái gì!”
Ca Thư Hàn ngây người ra. hắn túm mạnh lấy vạt áo của xích hầu. hướng hắn quát to: “ngươi nói mau. có bao nhiêu viện quân!”
“ít nhất. ít nhất có tám vạn nhân.”
“Leng keng!”
Ca Thư Hàn rơi dùi trống xuống đất. hắn bất lực ngồi phịch xuống đất. sững sờ nhìn vào Tinh Tú bảo không công chiếm được, hắn ở tòa thành lũy này đã tiêu hao thời gian quá lớn. đến nỗi mà không bố trí bất kỳ phòng ngự nào, tám vạn viện quân Thổ Phồn đã đến. mộng đẹp của hắn đã tan biến. Bình Tây quận vương của hắn cũng đã bắt đầu rời hắn đi xa rồi.
Ca Thư Hàn chỉ cảm thấy cổ họng hơi bùi, một ngụm máu phun ra, làm cho thân binh của hắn sợ đến vây quanh hô to: “Đại soái! Ngài sao rồi?”
Ca Thư Hàn khẽ khoát tay. âm thanh rất nhỏ trầm nói: “Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân rút về phía bắc đến Cửu Khúc, từ bỏ Bách Hải và Ô Hải.”
Tháng tám năm Thiên Bảo mười một, theo việc tám vạn viện quân Thổ Phồn kéo đến. Ca Thư Hàn cuối cùng đã thất bại trong gang tấc, hắn biết quân Đường đã không còn có thể giữ lấy Bách Hải và Ô Hải, chỉ đành bắc lùi băng qua Hoàng Hà đến Cửu Khúc, dựa vào công sự phòng ngự của Tích Thạch sơn giằng co với quân Thổ Phồn, Thổ Phồn hậu cần không đủ, sau khi thu phục Bách Hải và Ô Hải đã không thể bắc tiến nữa. đôi bên bèn lấy Tích Thạch sơn làm ranh giới. tạm thời ngừng chiến.
Chiến dịch Thổ Phồn đã lên kế hoạch chuẩn bị gần một năm tạm khép lại với thắng lợi bảy phần của quân Đường, tuyến đông tuy rằng không hoàn thành kế hoạch, nhưng tuyến tây lại giành được toàn thắng.
Đầu tháng chín. Lý Long Cơ hạ lệnh khen thưởng quân Lũng Hữu và quân An Tây, chính thức phong Ca Thư Hàn làm Bình Tây quận vương. Phiêu kỵ Đại tướng quân. Hiệu kiểm Công bộ Thượng thư, Lý Khánh An gia phong làm An Tây đại đô hộ, đồng thời mệnh hắn lập tức rút khỏi Sa Châu, cùng lúc đó, một mật chỉ cho Khánh vương Lý Tông đã truyền đến An Tây.