Nghe thấy thế, mọi người đều kinh ngạc.
“Ông Đõ, Võ Minh là thế lực gì thế? Sao tôi chưa nghe nói đến bao giờ? Mà cậu Thanh ông nói là ai2 Chẳng lẽ cậu ấy đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh rồi hả?”
Có người kinh ngạc hỏi.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn Đỗ Trọng.
Đồ Trọng giải thích: “Võ Minh là một thế lực mới thành lập hôm qua, phần lớn cao thủ trong đó đều không có gia thế gì, mọi người thành lập thế lực này để cùng đối phó với cao thủ nước Dương”.
“Về phần cậu Thanh, chắc chắn mọi người cũng nghe qua tên cậu ấy rồi, chắc chắn cậu ấy sẽ mạnh hơn tôi, mọi người cứ yên tâm, có cậu ấy ở đây, cao thủ nước Dương đừng hòng ức hiếp cao thủ Chiêu Châu chúng ta”.
Nghe thấy Đỗ Trọng nói thế, mọi người đều có vẻ kích động, nhưng vẫn rất ngờ vực.
“Ông Đỗ, rốt cuộc cậu Thanh này là ai? Sao tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc ở Chiêu Châu có một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh tên cậu Thanh thế? Hơn nữa còn là cao thủ thế tục”.
Có người không nhịn được, hỏi ngay.
Đồ Trọng cười ha hả, nói với vẻ bí ẩn: “Mọi người đừng vội, trận đấu sắp bắt đầu rồi, chờ cậu Thanh tới, mọi người sẽ biết ngay”.
Đồ Trọng cũng không nói cho đám người biết rốt cuộc cậu Thanh là ai, bởi vì ông ta biết rõ, cho dù ông ta nói, chưa chắc họ đã tin, dù sao Dương Thanh còn quá trẻ, mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong mà đã có thể giết Bách Lý Trường Không với thực lực bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh Sơ kỳ chỉ trong một chiêu rồi.
Vào 8h55”, chỉ còn cách thời điểm đấu võ là 9h đúng 5 phút.
Đúng lúc này, một đám người mặc trang phục võ thuật nước Dương xuất hiện ở lối vào.
“Cao thủ nước Dương tới!”
Một cao thủ bên cạnh Đỗ Trọng nghiêm nghị nhìn về phía lối vào, trầm giọng nói.