– Dạ!
Nha hoàn đáp lời.
Mị Nương phất tay ý bảo lui ra sau, một mình ngồi trên ghế cân nhắc một chút, lại nói thầm lẩm bẩm:
– Ngưu Hữu Đức, ngươi chính là thích nháo sự, nhưng đừng làm ta thất vọng mới tốt.
Khách Viện Chính Khí Môn, Cao Nham xác nhận được chỉ thị của cô mẫu không chỉ hiểu được nên làm thế nào, cũng có chút lo lắng, thong thả lại hoảng hốt đi ra khỏi phòng.
Đi ra bên ngoài gọi tùy tùng đến:
– Ngươi hiện tại phải đi tìm lỗ mũi trâu Ngọc Linh kia, nói cho hắn, ta nhất định phải cưới Bảo Liên. Ngày mai nếu ta không có được câu trả lời thuyết phục của hắn, sư phó Tê Ngô của hắn sợ phải chịu chút tội, đến lúc đó đừng trách ta không nói cho hắn!
– Dạ! Tùy tùng nhanh chóng lĩnh mệnh đi.
Ý tứ của hắn rất nhanh gửi đến Ngọc Linh chân nhân. Sắc mặt hai sư huynh đệ đứng trong đình viện tông viện đều rất khó xem. Nhìn bóng dáng của tùy tùng của Cao Nham khinh thường mình rời đi.
– Khinh người quá đáng!
Ngọc Luyện chân nhân hận không chịu được.
Ngọc Linh chân nhân chậm rãi nhắm hai mắt, đối mặt với cường quyền như vậy, áp lực quá lớn. Hắn bên này còn có chút tiêu hóa không nổi, thật không phải bởi vì nguyên nhân Bảo Liên là cháu gái của mình mà không chịu được. Thật sự là chuyện bán nữ cầu vinh này Chính Khí Môn sao có thể nhịn? Nếu không đáp ứng, Tê Ngô chân nhân chẳng những là sư phó của hai người, cũng là tổ sư gia của Chính Khí Môn. Ngay cả tổ sư thành lập cũng không giúp được, Chính Khí Môn còn có công đạo nào?
– Sư đệ, đệ đi thay huynh hỏi Bảo Liên một chút, hỏi một chút ý tứ của cháu ấy có nguyện ý gả không.
Ngọc Linh chân nhân nói bất lực.
Ngọc Luyện chân nhân mở to hai mắt nhìn, tức giận nói:
– Này còn phải hỏi sao?
Vừa mở miệng, Bảo Liên tất nhiên biết sư môn không chịu được áp lực này, mười phần sẽ hy sinh chính mình mà đáp ứng! Bảo Liên hiện tại cuối cùng chỉ có thể trông cậy vào sư môn, chúng ta làm thế phá đi hy vọng của nó? Lời này đệ không thể nói ra miệng được, muốn hỏi chính huynh đi hỏi!
Ngọc Linh chân nhân thở dài:
– Vậy đệ nói cho biết hiện tại nên làm gì bây giờ?
Ngọc Luyện chân nhân vung tay áo, chỉ ra ngoài:
– Không bằng chúng ta để Ngưu Hữu Đức nhúng tay vào đi, cùng lắm thà làm ngọc vỡ!
– Sư phó thì sao?
Ngọc Linh chân nhân lớn tiếng nói:
– Sư phó lão nhân gia nên làm cái gì bây giờ? Sư phó ở trong tay Đông quân, đệ cảm thấy Bảo Liên với Chính Khí Môn trọng yếu hay là sư phó trọng yếu?
“…” Ngọc Luyện chân nhân cứng họng, thở dài thật to, xoay người đánh một quyền lên thân cây. Bi phẫn trên mặt vô cùng rõ ràng, trong lòng tràn đầy bất lực với cường quyền.
– Đi thôi!
Ngọc Linh chân nhân vỗ đầu vai sư đệ:
– Việc này huynh thật sự rất khó mở miệng với Bảo Liên, vẫn là đệ đi nói đi.
Ngọc Luyện chân nhân bỗng nhiên xoay người:
– Sư huynh, nếu Ngưu Hữu Đức có thể cứu ra sư phó thì sao?
Ngọc Linh chân nhân chua xót nói:
– Hắn đắc tội Doanh gia thành ra như vậy. Doanh gia làm thế nào thả người?
Ngọc Luyện chân nhân bi phẫn nói:
– Vạn nhất đầu, không thử làm sao biết?
Ngọc Linh chân nhân nhắm mắt thở dài:
– Hắn nếu thật có thể cứu ra sư phó, hết thảy tùy hắn làm.
Ngọc Luyện chân nhân lập tức lấy ra tinh linh liên hệ với Miêu Nghị, Ngọc Linh chân nhân lập tức bắt lấy cổ tay hắn, lắc đầu nói:
– Sư đệ, đậy là chuyện Chính Khí Môn, thật không tất yếu liên lụy hắn.
Ngọc Luyện chân nhân dùng lực hất tay hắn ra, chạy xa một chút, tiếp tục liên hệ Miêu Nghị.