– Đến rồi sao?
Vài người vội vàng đi ra khỏi phòng, trong lòng lại hơi nghi hoặc, loại tiếng huýt gió này là thứ gì phát ra vậy?
Ngẩng đầu nhìn lên liền thấy ở trên vùng trời Lâm gia, một sinh vật hình rồng màu đỏ đang lượn quanh trên bầu trời.
– Này? Đó là con gì vậy?
Trang Phàm có chút ngây ngẩn cả người. Con vật đó thoạt nhìn như là một con Giao Long mọc ra hai cánh, hai cánh dang rộng tới sáu bảy trượng, có thể che phủ một đám nhà cửa, thân dài cũng tới bảy, tám trượng, toàn thân nó phủ kín vảy màu đỏ, trông giống như ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt.
Khí thế bậc này hoàn toàn không phải Thần Phong điêu có thể sánh bằng được.
“Phù!”.
Cự thú màu đỏ vừa thu lại hai cánh, hạ thẳng xuống, tản ra khí kình cường đại, mọi người ở chung quanh không khỏi nhao nhao lui về phía sau.
Nhìn gần, con hung thú lại càng kinh người, đôi cánh rộng thùng thình tái dài ra, che khuất hơn phân nửa đình viện, con ngươi màu vàng lợt, răng nanh sắc bén, vảy dày đặc hàn quang… Không chỗ nào là không tản ra khí thế khiến lòng người kinh sợ.
Đây rõ ràng chính là một con rồng sao!
Mấy người tại đây đều là cao thủ Ngưng Mạch kỳ, từ khí thế phát ra trên thân con hung thú, có thể cảm nhận được đại khái thực lực của nó, chỉ sợ đã đạt tới cấp bậc Hậu Thiên hậu kỳ thậm chí là cao hơn!
Không thể tưởng tượng có người dám dùng loại này làm thú cưỡi?
Trong lòng Lữ Võ Ngân vô cùng hâm mộ, có thể có một con thú như vậy làm vật cưỡi, là chuyện xa xỉ cỡ nào, tốc độ và ngoại hình nó không cần phải nói, chỉ riêng thực lực đã đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ trở lên! Nên biết rằng, toàn bộ Thiên Vận quốc, nếu không tính Thất Huyền võ phủ, cũng chỉ có một ẩn sĩ miễn cưỡng đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ.
Như Mộc Dịch tiên sinh cùng trấn quốc nguyên soái Tần Tiêu đại danh đỉnh đỉnh, đều chỉ là Hậu Thiên trung kỳ mà thôi! Mà trong mấy đại gia tộc ở Thanh Tang thành, thì ngay cả một cao thủ Hậu Thiên sơ kỳ cũng không có.
Một bóng người áo đen từ trên lưng Giao Long nhảy xuống, đúng là Lâm Minh.
– Lâm Minh!
– Là hắn!
Người ở đây đều xem qua bức họa của Lâm Minh, lập tức đi lên nghênh đón. Tuy rằng lần này tới chỉ có một mình Lâm Minh, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với không có.
– Lâm Minh ra mắt gia chủ!
Lâm Minh tự nhiên nhận ra Lâm Vạn Sơn, lần trước nhìn thấy hắn chính là tại bữa tiệc thọ của nhân vật trọng yếu trong gia tộc. Lúc ấy Lâm Minh chỉ xuất hiện với thân phận phụ giúp đầu bếp.
– Lâm hiền điệt mau mau đứng lên! Phần thi lễ này ta thật không chịu nổi đâu!
Lâm Vạn Sơn vội vàng bước lên trước một bước, đỡ lấy Lâm Minh đang khom thân mình xuống, trong ánh mắt tràn đầy vẻ vui mừng và hài lòng.
– Tốt! Tốt!
Lâm Vạn Sơn cảm nhận được gân cốt rắn chắc của Lâm Minh, liên tiếp nói hai chữ tốt. Trong lòng hắn cũng vô cùng cảm khái, kỳ thật đây là lần đầu tiên hắn gặp Lâm Minh, không ngờ một đệ tử dòng thứ mà lại có thể đi đến một bước này, ảnh hưởng đến số mệnh tương lai mấy trăm năm của toàn bộ Lâm gia… Thật đúng là thế sự vô thường.
Trừ Lâm Vạn Sơn, còn lại vài nhân vật trọng yếu của gia tộc đều cung kính đứng ở cách đó không xa, không có lên tiếng cũng không có tới gần. Lâm Minh hiện giờ là đệ tử thân truyền của Thất Huyền cốc, đó là nhân vật địa vị sra còn cao hơn trưởng lão Thất Huyền cốc, Thất Huyền sứ, hoàng đế Thiên Vận quốc. Chênh lệch thân phận giữa bọn họ với Lâm Minh thật sự quá lớn, Lâm Vạn Sơn là trưởng bối của Lâm Minh, tạm thời có thể bình thản tiếp xúc, nhưng bọn họ không có quan hệ gì với Lâm Minh, nếu không phải Thất Huyền cốc không quan trọng về lễ tiết cung đình, thì dựa theo thân phận, bọn họ gặp Lâm Minh đều phải quỳ xuống.
– Gia chủ! Thành thị phụ cận đều không có xuất hiện thú triều sao?
Lâm Minh một đường vội vàng đi tới, cũng không biết rõ tình hình chung quanh.
– Trước mắt còn chưa có! Thiên Vận quốc đều cách rất xa nơi tập trung hung thú, không như Đông Dương quốc, hiện giờ sợ là đã bị hủy diệt một nửa rồi!
Lâm Vạn Sơn thở dài một hơi, trầm giọng nói. Đông Dương quốc trước nay luôn là cừu địch của Thiên Vận quốc, nhưng hiện giờ bị khổ nạn hung thú tàn hại, lại tạo cho người ta một loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Đúng lúc này, một nha hoàn vội vã đi tới cửa, bẩm báo:
– Lão gia! Thành chủ đại nhân đến rồi!
– Hả? Thành chủ à?
Lâm Vạn Sơn nhướng mày hỏi. Không nghĩ tới thành chủ nhanh như vậy liền nhận được tin tức.
Trong lúc nói chuyện, một nam nhân rất cao, chừng năm mươi tuổi, mặc áo mãng bào, chân mang giày Kỳ Lân đi nhanh vào, dáng người hắn thực gầy, nhưng khung xương lớn, dáng đi trầm ổn rất có khí thế.
Nam nhân từng bước một đi vào trong viện, trên mặt mỉm cười đầy vẻ cung kính:
– Lâm anh hùng! Triệu Nham Danh, thành chủ Thanh Tang thành, ra mắt Lâm anh hùng!
Triệu Nham Danh nói xong, ôm quyền khom người. Với thân phận của Lâm Minh hiện tại, dĩ nhiên hắn không thể hô thẳng tên ra, nhưng đệ tử thân truyền lại không tính là chức quan, hắn đành phải xưng hô là Lâm anh hùng.
– Triệu thành chủ không cần khách sáo như vậy, cứ gọi ta Lâm Minh thì tốt rồi! Từ nhỏ ta lớn lên ở Thanh Tang thành, Triệu thành chủ cũng là trưởng bối của ta!
Lâm Minh đương nhiên nhận ra Triệu Nham Danh, thành chủ này ở Thanh Tang thành danh tiếng cũng không tệ, Lâm Minh cũng rất có cảm tình.
Triệu Nham Danh thở nhẹ một hơi, vốn trong lòng đang thấp thỏm không yên cũng hơi thả lỏng. Thiên tài như Lâm Minh bậc này thường còn trẻ tuổi đắc chí, thực lực bản thân kinh người lại có thân phận địa vị cao, khó tránh khỏi có ngạo khí tự nhiên. Tuy nhiên xem ra, Lâm Minh vẫn rất khiêm tốn.
Hắn đang định nói thêm gì, nhưng vừa liếc mắt nhìn Phi Thiên Giao ở trong sân, trong nháy mắt, Triệu Nham Danh biến sắc.
– Đây là… Phi Thiên Giao!?
Triệu Nham Danh vừa lên tiếng liền kêu ra tên của Phi Thiên Giao, điều này làm cho Lâm Minh vô cùng kinh ngạc, tọa kị bậc này, đối với quốc dân Thiên Vận quốc mà nói là vật rất khó gặp được.
– Lâm thiếu hiệp… Đệ tử thân truyền Thất Huyền cốc các vị xuất hành đều cưỡi loại tọa kị này hay sao?
Giọng nói của Triệu Nham Danh có phần không trấn định. Phi Thiên Giao này, trước kia thời điểm hắn tu luyện ở Thất Huyền võ phủ, từng nhìn thấy trên điển tịch, bản thân nó có được huyết mạch thánh thú, không nói đến tốc độ nó như thế nào, chỉ nói riêng sau khi trưởng thành, thực lực của nó sẽ có thể đạt tới cảnh giới Tiên Thiên!
Đó chính là Tiên Thiên đấy! Đối với dân chúng Thiên Vận quốc, cao thủ Tiên Thiên giống như là nhân vật thần thoại, chẳng lẽ đệ tử thân truyền của Thất Huyền cốc có thể cưỡi loại tọa kị này đi đường sao? Hay là… Chỉ có Lâm Minh mới có đãi ngộ này?
Lâm Minh hơi kinh ngạc nhìn Triệu Nham Danh, nói:
– Triệu thành chủ thật sự là kiến thức rộng rãi! Tuy nhiên con Phi Thiên Giao này không phải của Thất Huyền cốc, là của riêng ta!