Toát mồ hôi, lão tử thực sự không có hứng thú với nam nhân.
Đường Tiểu Đông xin khoan dung nói:
– Ai… Nương nương… Người nhẹ nhẹ… Cái lỗ tai sắp bị người kéo đứt…
Nguyên lai Duơng Quý Phi thực sự ăn phải dấm chua cực lớn rồi.
Dương Quý Phi hừ một tiếng, lực đạo rõ ràng đã giảm đi, nhưng vẫn không buông ra.
– Hắn là ai vậy?
Nghe nàng nói vậy nhưng lại ẩn hàm một cỗ sát khí khiến cho kẻ khác run sợ.
– Hắn?
Đường Tiểu Đông cười khổ không thôi:
– Nàng là nữ mà, mặc quần áo nam nhân mà thôi.
Dương Quý phi ngây người ngẩn ngơ, buông tay cầm lấy bức họa nhìn lại, mới cười nhẹ.
– Ta đã nói rồi mà, thiên hạ nào có nam nhân nào có bộ dạng tuấn tú như vậy, hì hì.
Đường Tiểu Đông xoa xoa cái tai đang nóng rát của mình cười khổ, đối với lời của nàng cũng không nói gì.
Tài tử Lư Châu Trầm Tích Nguyệt chính là một nam nhân, nhưng lại có dung nhan tuyệt mỹ chim sa cá lặn, yêu mị vô song khiến cho vô số nữ nhân xấu hổ, cũng dẫn tới bị vô số người có sở thích đặc biệt rình như ác lang, hổ đói rình mồi.
– Hắc, ngươi cũng được lắm!
Khuôn mặt Dương Quý Phi đang cười đột nhiên nghiêm lại:
– Nói, nàng là khuê nữ nhà ai?
Cái tai vẫn còn đang đau nóng, lại thấy nàng chìa tay ra, Đường Tiểu Đông sợ tới mức nhảy dựng lên tránh né, lắp bắp nói:
– Nàng… Nàng… Chúng ta… Nói không chừng còn là địch nhân…
Dương Quý Phi nhăn mày liễu lại, khó hiểu nhìn hắn.
Đường Tiểu Đông cười khổ, nói ra chuyện kết thù kết oán của mình.
Dương Quý Phi ngây người ngẩn ngơ, có chút đăm chiêu gật đầu, thấy hắn vẫn đang xoa lỗ tai thì cảm thấy có lỗi, ôn nhu nói:
– Đau không?
Nàng nói chuyện với thanh âm giống như Lôi Mị, mềm mại đáng yêu dễ nghe, giờ lại còn đang cảm thấy áy náy, trong lời nói tràn ngập một cỗ nhu tình vô hạn, làm say lòng người
Trong lòng Đường Tiểu Đông rung động, tùy ý để nàng đưa tay nhẹ nhàng vỗ về cái tai của mình.
Tuy rằng giữa hai người chưa đâm thủng một tầng quan hệ ngăn cách cuối cùng, nhưng trong đó vô cùng mờ ám, đâm thủng hay không đã không còn quan trọng gì. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Cái tai truyền đến từng trận nhiệt khí, chính là Dương Quý Phi dùng đôi môi đỏ mọng mê người, nhẹ nhàng mút vành tai hắn.
Vào lúc này nếu là một nam nhân bình thường, hắn vẫn tâm tĩnh như thủy, vậy tuyệt đối đó không phải người thường nữa rồi.
Ít nhất Đường Tiểu Đông tự nhận mình không phải thuộc cái loại người có định lực vô hạn như vậy, cũng tự nhận mình không phải là quân tử luôn miệng phi lễ chớ nhìn cái gì đó.
Hắn chỉ là nam nhân thôi, có điểm háo sắc cũng là chuyện bình thường.
Hắn vươn tay ôm cái eo nhỏ nhắn mềm mại không xương.
Dương Quý Phi ưm một tiếng, ngã gục vào trong lòng hắn.
Nàng không ngượng ngùng như xử nữ, thân hình mềm mãi nắm ở trong lòng hắn, cả hai cánh tay như củ sen dính chắc vào cổ hắn, quấn quýt lấy hắn, đôi mắt đẹp nửa khép nửa
mở, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch chờ đợi.
Giờ khắc này nàng đã chờ đợi lâu lắm rồi.
Tuy rằng là phi tần được sủng ái nhất trong hậu cung, nhìn bên ngoài thì xuân phong vô hạn nhưng Hoàng Thượng đã già, hùng phong không dậy nổi, mà nàng lại đang trong thời điểm
thành thục nhất, mị lực nhất, cũng cần nam nhân nhất.
Ba mươi như lang, bốn mươi như hổ, đã là hổ lang thì nàng sao có thể bỏ phí tuổi thanh xuân tốt đẹp được.
Nàng không nghĩ ngợi gì nữa, tuy rằng tan xương nát thịt nàng cũng muốn được ân ái mất hồn với người nam nhân trẻ hơn nàng mấy tuổi nàng.
Thần thái của Dương Quý Phi một bộ tùy ý làm bậy khiến cho máu huyết của Đường Tiểu Đông sôi sục, tà niệm lan tràn.
Con bà của nó là con gấu, thỉnh thoảng làm một phát cũng đâu có sao? Dù sao cũng không có ai biết.