Cuối cùng, Cố Thanh Sơn cũng thành công tiến vào Nguyên Anh rồi.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Ninh Nguyệt Thiền là người đầu tiên bay đến. Nàng đáp xuống phía trước mặt Cố Thanh Sơn, sau đó chắp hai tay lại nói: “Tại hạ là Định Viễn tướng quân Ninh Nguyệt Thiền, đa tạ các hạ đã ra tay cứu giúp, công ơn này ta sẽ ghi lòng tạc dạ, xin hỏi ta nên gọi các hạ là gì?”
Cố Thanh Sơn vén mặt nạ lên rồi nói: “Cô không nhận ra ta à?”
Ninh Nguyệt Thiền nhìn gương mặt quen thuộc của đối phương, bỗng ngây ngẩn cả người, không dám tin vào mắt mình nữa. Một lúc sau, nàng ấp úng hỏi: “Huynh… Huynh không sao chứ.”
Lãnh Thiên Tinh chạy đến hìn hắn từ trên xuống dưới mấy lần, hồn bay phách lạc mà nói: “Sáng sớm hôm qua vẫn còn bình thường lắm mà, sao tự nhiên hôm nay lại hóa thành Nguyên Anh rồi?”
Không thể nào trách được khi bọn họ có phản ứng như thế, tốc độ tu hành của Cố Thanh Sơn thực sự khiến người khác vô cùng kinh ngạc, làm cho họ nhất thời không thể nào chấp nhận được.
Nếu không phải là người kiệt xuất thì rất có khả năng sẽ bị Thiên Ma mê hoặc, dần dần nhập ma. Khi ấy, tu vi của tu sĩ sẽ thăng tiến rất nhanh, nhưng mà cũng sẽ chết rất nhanh. Thiên Ma nhất định sẽ tìm đúng thời cơ để lấy đi linh hồn của các tu sĩ nhập ma để làm thức ăn cho chúng.
Cố Thanh Sơn nói: “Thế giới Thần Võ đúng là quá nguy hiểm, sư tôn đã cho ta một bảo vật giúp ta đạt được đến cảnh giới này.”
Các tu sĩ vây xung quanh chợt bừng tỉnh, cùng thở phào ra một hơi.
Thì ra là do Bách Hoa thánh nhân ra tay trợ giúp, thảo nào cảnh giới của hắn lại thăng tiến nhanh đến như vậy.
Mà cũng may thật, may mà hắn không bị nhập ma, cũng không phải là một Ninh Nguyệt Thiền thứ hai. Không cần đến sự trợ giúp từ bên ngoài mà có thể dùng tốc độ nhanh kinh khủng như vậy để thăng cấp cảnh giới, trong thế hệ trẻ chỉ có mỗi một mình Ninh Nguyệt Thiền mà thôi.
Vừa nghĩ như thế xong, sự đề phòng và nghi ngờ trong lòng mọi người đều biến mất. Các tu sĩ nhiệt tình bước lên phía trước, vội vàng chắp tay chào.
“Tại hạ đã từng gặp Cố Tướng quân rồi.”
“Đa tạ Cố Tướng quân đã cứu giúp lần này.”
…
Cho dù thế nào thì Cố Tướng quân cũng đã dùng Thiên kiếp để phá trận, thay đổi hoàn toàn cục diện của cuộc chiến. Đây cũng là việc xưa nay chưa từng có, nếu không có lòng dũng cảm kiên cường thì nhất định không thể nào làm được.
“Lần này thật may là có huynh, nhưng mà cách tu hành này của huynh thật sự quá điên cuồng rồi, mạng sống của mình thì không phải là mạng sống ư?” Gương mặt của Ninh Nguyệt Thiền hiện lên vẻ ân cần quan tâm.
Cố Thanh Sơn cười cười: “Không phải ta vẫn ổn đó sao.”
Ninh Nguyệt Thiền nói: “Có thể để ta kiểm tra một chút được không?”
“Đương nhiên rồi.”
Ninh Nguyệt Thiền nắm lấy tay hắn, truyền một luồng linh lực vào trong khắp cơ thể của hắn, sau đó từ từ thu về.
“Đúng thật là không sao.” Ninh Nguyệt Thiền thở phào nhẹ nhõm. Lúc quay lại, nàng thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm, lúc này nàng mới kịp phản ứng lại, hình như mình quan tâm hơi quá rồi thì phải.
Vẻ mặt của Ninh Nguyệt Thiền liền trở nên nghiêm túc, hạ lệnh: “Sức khỏe của Cố tướng quân đã không có vấn đề gì thì chúng ta cũng chuẩn bị quay về doanh trại thôi.”
“Vâng!” Các tu sĩ đồng thanh đáp.
– ——-
Tại quân doanh, trong quân trướng của Ninh Nguyệt Thiền.
Ninh Nguyệt Thiền, Cố Thanh Sơn và Lãnh Thiên Tinh tập trung lại cùng nói chuyện.
“Công Tôn tướng quân thế nào rồi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Vẫn còn đang hôn mê.” Ninh Nguyệt Thiền trả lời.
“Ngoài ông ấy ra thì còn có ai vẫn còn hôn mê nữa không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Ninh Nguyệt Thiền đáp: “Có, còn có mấy trinh sát đã phát hiện một thanh trường đao được khảm nạm ở trong vách đá nữa, lúc bọn họ lấy nó ra thì lập tức rơi vào trạng thái hôn mê.”