Ngọc Luyện chân nhân:
– Không cần, mặt mũi ngươi phỏng chừng cũng vô dụng.
Miêu Nghị buồn cười, nghĩ thầm rằng mặt mũi ta khẳng định hữu dụng hơn Chính Khí Môn các ngươi. Đương nhiên, hắn tất yếu không cần nói ra miệng, trả lời nói:
– Chân nhân có thể đi thử xem xem, liền báo tên ta là được, không thử vận may làm sao biết?
Nói đến này, Ngọc Luyện chân nhân hiển nhiên phát hỏa lớn, trả lời:
– Ngươi cho là mặt mũi ngươi lớn lắm sao! Chỗ dựa vững chắc của người ta là Quảng thiên vương. Ngươi cho là chưa thử qua. Họ Cao kia gần nhất ở nơi này mặc kệ chúng ta đồng ý hay không đồng ý trực tiếp đặt sính lễ. Chưởng môn sư huynh vì thế lấy tên ngươi ra, ai ngờ họ Cao kia trực tiếp nói câu Ngưu Hữu Đức kia tính cái rắm. Ngươi cảm thấy được ta còn tất yếu đi lấy mặt nóng dán mông lạnh sao?
Miêu Nghị nhíu hai hàng lông mày:
– Chân nhân, ngươi sẽ không phải kích tướng chứ, hắn thực nói như vậy?
Hắn có chút không tin, cái gì chó má Cao Nham kia còn chưa nghe qua, chết trong tay hắn còn quyền quý hơn. Ngay cả tôn tử của Doanh thiên vương hắn còn làm thịt trước mặt mọi người, một ngoại thích của Quảng gia còn có lá gan lớn như vậy? Về sau còn không muốn xuất môn nữa?
Ngọc Luyện chân nhân:
– Kích ngươi cái đầu a! Ngươi nghe cho kỹ, hắn nguyên bản nói như thế này, Ngưu Hữu Đức tính cái gì, còn có thể quản ta đến đón dâu sao? Nghe hiểu được không, còn muốn ta lặp lại lần nữa?
Sắc mặt Miêu Nghị phía sau mặt nạ hơi trầm xuống, hỏi:
– Lời này thật sao?
Ngọc Luyện chân nhân:
– Tiểu tử, ngươi có điểm không muốn nhìn nhận sự thật à?
“Hắc!” Trong lòng Miêu Nghị cười lạnh một tiếng, là châu chấu nào dám đến đá loạn, thật đúng là chán sống, Quảng gia đây là ý gì?
Hắn hiện tại xem như hiểu được vài cái gì Ngọc Linh chân nhân trước đó lại như thế, lại hỏi:
Không biết Ngọc Linh chưởng môn tính toán xử lý việc này như thế nào?
Ngọc Luyện chân nhân:
– Vừa rồi thương nghị qua, dù sao trốn trái phải cũng không qua khống chế của người ta. Sư phó lão nhân gia cũng bị giam lỏng ở Đông quân. Chuyện tới hiện giờ chỉ có thể lấy lui cầu tiến. Chính Khí Môn nguyện ý gia nhập Quảng gia. Chỉ cầu đối phương buông tha Bảo Liên cùng sư phó, Chính Khí Môn dù thế nào không thể lấy nữ nhân ra ngoài giảng hòa, nếu không còn gì là nề nếp gia đình. Chính Khí thế nào tồn tại?
Miêu Nghị nghe ra bất đắc dĩ của đối phương, có điểm phát hỏa, hung tợn nói:
– Gia nhập cái rắm! Các ngươi nói cho họ Cao kia mơ tưởng chạm một ngón tay vào Bảo Liên. Chính Khí Môn cũng đừng mơ tưởng bọn họ nhúng nhàm, đã nói ta nói, hắn nếu chán sống cứ thử thử xem, chuyển cáo nguyên bản lời của ta cho hắn!
Ngọc Luyện chân nhân:
– Ngươi đang nói tức sao? Có thể dọa lui bọn họ còn dùng tới ngươi?
Miêu Nghị:
– Nói cho Ngọc Linh chưởng môn, việc này Chính Khí Môn các ngươi không cần xen vào. Nếu không nói đạo lý, còn mắng trên đầu ta, vậy chờ ta về xử lý, ta còn không tin Quảng gia có thể lấy thúng úp voi!
Lúc sau Ngọc Luyện chân nhân liên hệ thế nào hắn cũng không phản ứng, không khỏi lắc đầu nói thầm một tiếng:
– Tính tình tiểu tử này hiện giờ thật lớn!