Ngải Lâm nhìn Mã Siêu bằng đôi mắt đỏ hoe.
Nghe Dương Thanh nói thế, Mã Siêu run rẩy, lúc này anh ta mới nhận ra mình cũng không phải người chồng, người bố xứng đáng.
Mã Siêu nói với đôi mắt đỏ hoe: “Anh Thanh, em nghe anh, em đi ạ!”
Anh ta thấy rất không cam lòng, chỉ hận bây giờ mình quá yếu nên không thể giúp anh.
Thấy Mã Siêu cũng đồng ý rời đi, Dương Thanh mỉm cười, võ mạnh vai anh ta, nói: “Cứ yên tâm, anh Thanh của cậu không thua cao thủ nước Dương được đâu”.
Dưới sự giục giã của Dương Thanh, đám người rời khỏi Yến Đô ngay trong đêm, ai cũng hiểu, bây giờ chỉ có rời đi thì mới xem như giúp anh.
Đám người Mã Siêu rời khỏi Yến Đô trong đêm với tâm trạng không cam lòng.
Trong lúc nhất thời, ở dinh thự Vân Phong chỉ còn mình Dương Thanh.
Anh đứng trước cửa sổ sát đất, ngẩn người nhìn ánh trăng bên ngoài.
Trăng đêm nay rất tròn, nhưng anh không thể đoàn tụ với người nhà, bây giờ Tân Thanh Tâm, Tiêu Tiêu, Tân Y và bố vợ Tần Đại Dũng đã được anh đưa đi khỏi Yến Đô gần một năm.
Chẳng biết bây giờ họ thế nào rồi.
Anh chỉ biết Tân Y bỗng trở thành thánh nữ Thánh Cung, có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, hình như còn quên cả anh, chuyện này khiến anh rất lo lắng.
Dương Thanh bỗng siết chặt nắm tay, nói với vẻ kiên định: “Trong trận chiến ngày mai, mình phải giải quyết hết tai họa ngầm! Đến lúc đi tìm Thanh Tâm và Tiêu Tiêu rồi”.
Bây giờ anh rất nhớ vợ con, không muốn rời xa họ nữa.
Phía bên kia, Mã Siêu, Ngải Lâm, bé Tĩnh An, Phùng Tiểu Uyển, Hoài Lam, anh em nhà họ Tống và Phùng Giai Di đang rời đi.
Đoàn người đi về hướng rời xa Yến Đô.
Ngải Lâm đang bế bé Tĩnh An, bé Tĩnh An đã chìm vào giấc ngủ, ban ngày thăng bé quấy nhiều nên đêm ngủ từ rất sớm.