Ngọc La Sát có chút do dự, không biết gạt Miêu Nghị như vậy có thích hợp không. Nàng biết Miêu Nghị tuyệt đối có thể là chủ của Bát Giới, chọc giận Miêu Nghị sẽ thật mất mặt, bất quá cuối cùng vẫn khẽ gật đầu:
– Lúc này đừng vội đi, ở với ta một thời gian nữa!
Miệng kề đến bên tai hắn:
– Sau khi theo chàng ta rốt cuộc không chạm qua nam nhân khác, sau này cũng như thế, ta nói được làm được.
Ánh mắt Bát Giới tà ác nhìn người nàng, phát hiện yêu tinh này rất câu người, di chuyển thân hình xé rách y phục không còn nhiều lắm trên người nàng.
Vô Tướng Tinh, Chính Khí Môn, cấm chế sơn môn mở rộng ra hơn trăm nhân mã Thiên Đình đi vào, một màu tử giáp, một thanh niên áo trắng tay cầm chiết phiến trông phong lưu phóng khoáng cầm đầu. Diện mạo có chút anh tuấn, một tùy tùng đi bên cạnh rõ ràng là cao thủ Hiển Thánh.
Chưởng môn Ngọc Linh chân nhân Chính Khí Môn cùng trưởng lão Ngọc Luyện chân nhân tự mình ra sơn môn nghênh đón, biểu tình phức tạp không nói nên lời.
– Làm phiền Ngọc Linh chưởng môn tự đến đón, tiểu sinh Cao Nham có lễ.
Thanh niên áo trắng tên Cao Nham gấp chiết phiến lại, ôm quyền hành lễ, vẻ mặt tươi cười.
Ngọc Linh chân nhân miễn cưỡng tươi cười:
– Cao đại nhân pháp giá đích thân tới Chính Khí Môn vẻ vang cho kẻ hèn này.
Cao Nham ha hả cười nói:
– Gọi là đại nhân giống như nói người ngoài vậy, huống chi sớm không phải là đại nhân gì, một giới bố ý mà thôi.
Ngọc Linh chân nhân nhìn cao thủ Hiển Thánh bên cạnh hắn, nghiêng người chắp tay mời:
– Cao đại nhân mời vào trong!
– Nào dám!
Cao Nham lại chắp tay, mở nhẹ chiết phiến lay động, được Ngọc Linh chân nhân dẫn dắt, một đường nhìn chung quanh.
– Quả nhiên là đất thiêng sinh hiền tài, trách không được có thể xuất hiện Bảo Liên một kì nữ tử tú ngoại tuệ trung như thế!
Vừa nói xong lời này, sắc mặt Ngọc Linh chân nhân cùng Ngọc Luyện chân nhân đều cứng đờ, có vài đệ tử thậm chí cắn chặt môi trong mắt hàm ý khó chịu, có điểm giận mà không dám nói gì.
Chỉ vì người này Chính Khí Môn thật sự không thể trêu vào.
Lai lịch người này là biểu đệ Quảng Hầu gia Quảng Đông An, đứa con của đệ đệ mẫu thân Quảng Đông An. Nguyên bản là Tổng Trấn, Quảng lệnh công chỉnh đốn Tây Quân lấy ra làm gương, trước khai đao với họ hàng bên vợ này. Cao Nham cầu cô cô không thành oán hận trong lòng, ai ngờ bỗng nhiên rơi xuống một xui xẻo hoàn mĩ, cô cô để hắn cưới Bảo Liên của Chính Khí Môn.
Ngay từ đầu Cao Nham còn không biết là ý gì, cô cô giải thích hắn mới bừng tỉnh đại ngộ. Nói trắng ra là Quảng gia coi trọng người Chính Khí hàng tạp hóa phô của Chính Khí Môn, huống chi Chính Khí hàng tạp hóa phô này còn nắm giữ Chính Khí Môn trong tay. Quảng gia nguyên bản cũng không có tâm tư này, dù sao người Chính Khí hàng tạp hóa phô còn liên quan thế lực khác, Chính Khí Môn còn ở trong Doanh gia. Nhưng mà sau việc Hắc Long Đàm, áp lực với điều kiện của Miêu Nghị. Doanh gia để Quảng gia tương trợ, lấy Chính Khí Môn làm điều kiện trao đổi. Nói trắng ra chính là lấy nắm quyền Chính Khí hàng tạp hóa phô làm điều kiện trao đổi. Nếu không Quảng gia làm sao tại đường triều vì Doanh gia ra sức.
Tuy nói lấy Chính Khí Môn làm điều kiện trao đổi, nhưng thật làm điều kiện để thưởng nói ra cũng quá khó coi. Dù sao sau lưng Chính Khí Môn liên quan nhiều thế lực khác, bình thường không ai dám lộn xộn Chính Khí Môn, bằng không tùy thời có thể dẫn đến triều đình ồn ào, tự nhiên phải làm thật tốt một chút. Còn Bảo Liên lại là cháu gái Ngọc Linh chân nhân chưởng môn Chính Khí Nhân. Nếu cưới Bảo Liên, có phối hợp của Doanh gia, Quảng gia tự nhiên có biện pháp đưa Bảo Liên vào vị trí chưởng môn Chính Khí Môn, tương đương khống chế Chính Khí Môn, khống chế được nắm quyền Chính Khí hàng tạp hóa phô trong tay.