Đến đến khi Mặc Tu Nghiêu thu xếp ổn thỏa cho Diệp Ly mới xoay người ra cửa, nhìn lướt qua Phượng Chi Dao đang suy nghĩ viển vông hỏi: “Chuyện gì?”
Phượng Chi Dao ho nhẹ một tiếng, kéo lại dòng suy nghĩ không biết đang bay tới nơi nào, trả lời: “ Đã phái người theo dõi Bạch thị, sau khi ra khỏi cửa thần sắc Bạch thị hình như hơi khác lạ, xem ra vừa rồi bị Vương gia dọa sợ không thể nói phân nửa là giả bộ.” Mặc Tu Nghiêu cũng không ngoài ý muốn, hỏi: “Bà ta muốn gặp A Ly làm gì?”
Phượng Chi Dao lắc đầu một cái, sờ cằm như có điều suy nghĩ nói: “Mấy ngày trước Vương gia mới giết nữ nhi của bà ta, liệu có phải bà ta…muốn thay nữ nhi báo thù hay không? Ách….chắc không phải đâu, bà ta đâu to gan đến vậy?”
“Báo thù? Không phải là nên đến tìm Bản vương sao?”
Vẻ mặt Phượng Chi Dao như gặp quỷ, nhìn hắn nói: “Vương gia, cho dù Bạch thị kia không có kiến thức thì cũng biết muốn động vào lão nhân gia người cho dù nàng ta đầu thai mười lần cũng không đủ đi? Huống hồ, không phải người ta vẫn có câu….. muốn cừu nhân của ngươi đau đến không muốn sống thì chỉ cần phá hủy người hắn để ý nhất sao?”
“Cái gì….” Mặc Tu Nghiêu trầm mặc hồi lâu, gật đầu coi như thừa nhận suy đoán của Phượng Chi Dao, “ Cho người coi chừng Bạch thị thật kỹ cho ta, một khi bà ta có dị động lập tức giết! Không….Hiện tại cho người đi giết bà ta.” Hiện tại A Ly có thai, không tiện động thủ, mặc dù Mặc gia quân và thị vệ Kỳ Lân có thể tin nhưng mà trên đời này không có chuyện gì trăm phần trăm an toàn. An toàn nhất chính là..trước khi chuyện phát sinh lập tức bóp chết tất cả nguy cơ!
Phượng Chi Dao bất đắc dĩ vỗ trán, Vương gia, suy nghĩ của người không khỏi quá xa rồi đi, đây cũng chỉ là suy đoán của thuộc hạ mà thôi. Nhưng mà, Vương gia lớn nhất mọi chuyện đều do Vương gia định đoạt. Phượng Chi Dao không chút trách nhiệm suy nghĩ, lập tức cho người đi thăm dò, nếu như Bạch thị thật sự có động có bất chính, thì trực tiếp giết đi. Vạn nhất thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ sợ một phần ba quyền quý còn dư lại trong hoàng thành cũng không giữ được.
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Mặc Tu Nghiêu hài lòng gật đầu, nhìn Phượng Chi Dao cất bước rời đi, Mặc Tu Nghiêu đột nhiên mở miệng gọi hắn lại, chán nản nói: “Phượng Tam, Bản vương nhìn rất già sao?”
Dưới chân Phượng Chi Dao lảo đảo, trong lòng lặng lẽ kêu hỏng bét: Thật ra người mang thai không phải Vương phi mà là Vương gia lão nhân gia người đi, tính tình thay đổi không khỏi quá nhanh.
“Làm sao có thể? Vương gia rõ ràng là trẻ trung khỏe mạnh, đang lúc thanh xuân phơi phới phong nhã hào hoa mà.” Có thể coi là như vậy đi? Nhìn người một đầu tóc bạc, mấy lời nịnh nọt đang muốn phun ra liền bị chặn trong họng.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu một cái, lạnh nhạt nói: “Ngươi đi đi.”
Bạch phu nhân trở lại trong phủ, còn chưa vào đại sảnh đã thấy Bạch Duẫn Thành vẻ mặt lo lắng ra đón: “Phu nhân, sao rồi?” Ánh mắt Bạch phu nhân có chút cổ quái liếc nhìn trượng phu, cúi đầu. Trong lòng Bạch Duẫn Thành không khỏi giật mình, vội vàng lôi kéo Bạch phu nhân vào đại sảnh mới hỏi: “Phu nhân, Định Vương phi nói thế nào?”
Bạch phu nhân lắc đầu một cái không nói lời nào, Bạch Duẫn Thành vội muốn chết, luôn miệng nói: “ Rốt cuộc Định Vương phi có ý gì, bà nói gì đi chứ.” Bạch phu nhân thấp giọng nói: “Định Vương vẫn canh giữ bên người Định Vương phi, ta căn bản không có cách nào nói riêng với Định Vương phi.” Bạch Duẫn Thành cau mày hỏi: “Cho dù như vậy thì bà cũng có thể dò xét ý của Định Vương một chút mà. Rốt cuộc có nhìn ra hai vị kia tính thế nào không?”
Bạch phu nhân ngẩng đầu lên nhìn Bạch Duẫn Thành, đột nhiên ha hả nở nụ cười. Bạch Duẫn Thành kỳ quái nhìn bà ta có chút không hiểu hỏi: “ Bà rốt cuộc sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”.
“Lão gia….Người còn nhớ Ninh nhi của chúng ta không?”
Bạch Duẫn Thành sửng sốt, đây là thế nào? Nữ nhi mới qua đời còn chưa hạ táng, sao ông có thể không nhớ rõ? Nếu như không phải tại nữ nhi này thì có lẽ Bạch gia cũng không lâm vào cục diện bị động như vậy, cho dù ông còn ý định gì thì cũng đều thành vô ích. Hôm nay, ngoại trừ ngoan ngoãn đi theo Định Vương phủ, bọn họ căn bản không còn đường khác để đi, thế mà cố tình lúc này Bạch Thanh Ninh lại đắc tội lớn với Định Vương phủ.
Bạch Duẫn Thành tự cho rằng mình không lộ ra biểu tình gì, nhưng mà Bạch phu nhân vẫn nhìn ông ta chằm chằm trong nháy mắt lại thấy rõ nỗi oán hận trong đáy mắt. Buông xuống ánh mắt, đè xuống doan tính và ngoan lệ, Bạch phu nhân đột nhiên cười một tiếng nói: “Lão gia, Định Vương phủ sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” Bạch Duẫn Thành không hiểu, kéo Bạch phu nhân lại, cáu kỉnh hỏi: “Có gì ý? Bà làm cái gì rồi?”
Bạch phu nhân giơ tay vung cánh tay ông tar a, căm hận nói: “ Ta chẳng làm gì cả! Ta chỉ hận ta chẳng thể làm được gì!.”
Không sai, hôm nay bà đi đúng là muốn thừa dịp đơn độc tấn kiến Diệp Ly mà giết nàng ta báo thù cho con gái của mình . Cả đời bà chỉ có một nữ nhi là Thanh Ninh, trăm cưng ngàn chiều lớn lên, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó cứ như vậy bị Định Vương giết đi. Chỉ cần mỗi lần nhắm mắt lại, bà liền nghe được âm thanh thê thảm của nữ nhi vang vọng bên tai: “Mẫu thân…cứu mạng, con không muốn chết! Con là bị oan…” Tất cả cũng chỉ vì Diệp Ly, nếu không phải vì nàng ta, làm sao Định Vương lại giận chó đánh mèo lên Thanh Ninh, nữ nhi của bà làm sao mà chết? Quan trọng nhất là, Diệp Ly còn là nữ nhân Định Vương yêu nhất, chỉ cần nàng ta chết, Bạch phu nhân gần như có thể tưởng tượng được Định Vương sẽ điên cuồng thống khổ như thế nào.
Chỉ tiếc….Mọi chuyện đều không tiến hành như dự tính của bà ta. Mới trải qua trận ám sát, Định Vương căn bản không cho bất cứ người lạ nào đến gần Định Vương phi. Mà nhất thời hốt hoảng lại khiến bà ta để lộ sơ hở, trên đường trở về bà cũng biết, sau lưng có người Định Vương phủ đi theo mình, mặc dù không biết rốt cuộc ở nơi nào, nhưng bà có thể cảm giác được có một đôi mắt không lúc nào không nhìn mình chằm chằm. Bà biết…Bạch gia xong rồi, mà bà cũng đánh mất cơ hội duy nhất để báo thù cho nữ nhi. Nhưng mà, bà không cam lòng….
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Bạch Duẫn Thành lo lắng hỏi, chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của Bạch gia,ông ta không thể không lo lắng.
Bạch phu nhân cười mà như không cười nhìn ông nói: “ Không phải ông muốn biết hôm nay ta đi gặp Định Vương phi nói những gì sao? Ta không nói gì cả…Bởi vì, ta vốn là muốn đi giết Diệp Ly, nhưng mà, nhưng mà Mặc Tu Nghiêu vẫn luôn canh giữ bên người nàng, xung quanh đều là thị vệ võ công cao cường, ta không có cơ hội….”
“Bà điên rồi!.” Bạch Duẫn Thành kinh hãi nhìn chằm chằm Bạch phu nhân nói: “Bà có biết bà đang làm gì không hả? Bà muốn phá hủy Bạch gia sao?”
Bạch phu nhân cười ha hả, ánh mắt mê ly, “Nữ nhi không còn, ta còn cần Bạch gia làm gì? Lão gia, Thanh Ninh là nữ nhi ruột của chúng ta, nàng cứ như vậy bị Mặc Tu Nghiêu giết chết, ông một câu cũng không nói. Hơn nữa cả ngày chỉ biết nghĩ cách lấy lòng cừu nhân của mình, ông rốt cuộc có lương tâm không hả. Mỗi ngày ta….mỗi ngày ta đều nghe thấy nữ nhi khóc gọi bên tai, nói là nó bị oan, nói là nó không muốn chết…..Nó muốn ta thay nó báo thù….”
Bạch Duẫn Thành đẩy bà ta ra, lạnh lùng nói: “ Ta chính là không có lương tâm vậy đấy, những năm qua Bạch gia cũng không chỉ chết một nữ nhi. Trước đó vài ngày Tiểu Thất, Tiểu Cửu, Thập Nhị bị Định Vương giết, sao không thấy bà đau lòng? Bọn chúng cũng là nữ nhi Bạch gia ta.”
“Bọn chúng cũng chỉ là con vợ kế nô tỳ mà thôi, có gì đáng để đau lòng? Sao có thể đánh đồng cùng Ninh nhi của ta!.” Bạch phu nhân khinh thường nói. Những thứ nô tài kia cũng chỉ là con cái chi dưới cùng con của đám di nương mà thôi, làm sao có thể so vơi nữ nhi bảo bổi quý báu của bà? Con gái bà vốn là có thể làm hoàng hậu hoàng phi, đều tại…. Đều tại Bạch Duẫn Thành! Nếu không phải ông ta muốn đem một nữ nhi đưa tới Định Vương phủ thì nữ nhi của bà sao phải chết?
“Ta không thèm nói với bà điên nhà ngươi nữa!.” Bạch Duẫn Thành vung tay áo nói, ông chẳng thể nào ngờ tới người cản chân mình lúc này lại là chính thất phu nhân mình vẫn luôn hài lòng. Bạch Duẫn Thành cũng không để ý tới Bạch phu nhân nữa, xoay người đi về phía thư phòng, ông phải tìm người thương lượng một chút xem sau này lên làm gì bây giờ. Chỉ mong nữ nhân kia không để lộ sơ hở gì khiến cho Định Vương nhìn ra, nếu không Bạch gia liền xong rồi.
Thấy Bạch Duẫn Thành không quay đầu lại liền xoay người rời đi, Bạch phu nhân cũng không thèm để ý, không chút để ý ánh mắt kinh ngạc cùng coi thường của đám hạ nhân, lảo đảo trở về sân viện của mình.
Trong phòng Bạch phu nhân tối đen, không giống gian phòng của đương gia chủ mẫu một thế gia đại tộc chút nào. Vào phòng, Bạch phu nhân vẫy vẫy tay ra hiệu nha đầu phía sau khép cửa phòng lại. Đến màn che buông xuống trong tận cùng gian phòng, vạch màn che ra lộ ra một bài vị đen như mực bên trong. Trên đó viết chính là “Ái nữ Bạch Thanh Ninh chi linh vị.”
Bạch phu nhân trìu mến nhìn bài bị trên bàn thờ, nhẹ nhàng vuốt ve một cái, phảng phất đấy không phải một bài vị lạnh như băng mà là nữ nhi xinh đẹp ưu nhã lúc trước.
“Ninh nhi, thật xin lỗi, đều là mẫu thân vô dụng….Mẫu thân không cứu được con, hôm nay ngay cả báo thù cho con cũng không làm được. Trữ nhi ngoan, cha con căn bản không quan tâm con, nhưng mà mẫu thân sẽ luôn nhớ con, con cứ đi đầu thai đi, mẫu thân nhất định sẽ báo thù cho con mà. Con không cần tiếp tục đi vào giấc mộng của mẫu thân ….” Bạch phu nhân hướng về phía linh vị vui vẻ nói, dần dần biến thành nức nở. Kể từ sau khi nữ nhi qua đời, Bạch phu nhân chưa từng có một giấc ngủ an ổn. Mỗi lần nhắm mắt trong con ngươi liền hiện lên đủ mọi hình ảnh của nữ nhi. Trong đó, khiến cho người kinh hãi nhất là bộ dáng nữ nhi bị các loạt khốc hình hành hạ kêu rên, mỗi lần đều khiến Bạch phu nhân giật mình tỉnh dậy.
Kể từ sau khi Bạch Thanh Ninh chết, Bạch phu nhân vẫn không dám tới nhìn thi thể nàng. Mặc dù người niệm nói nhìn qua tiểu thư cũng không phải chịu đau đớn gì, nhưng mà Bạch phu nhân vẫn không cách nào an tâm. Thật ra thì trong lòng bà mơ hồ có chút áy náy cùng bất an, thời điểm Định Vương muốn giết Bạch Thanh Ninh, bà ta bị dọa, cho nên không tiến lên cầu tình cho nữ nhi mà cứ trơ mắt nhìn nàng bị kéo đi. Có lúc bà thậm chí còn mơ thấy nữ nhi một thân đầy máu đến tìm nàng đòi mạng, dưới áp lực cùng các loại thống khổ, cừu hận của Bạch phu nhân đối với Định Vương phủ càng thêm kịch liệt. Chỉ cần giết Diệp Ly…chỉ cần giết Diệp Ly báo thù cho Thanh Ninh, thì hẳn là Thanh Ninh sẽ tha thứ cho bà đi?
Ngoài cửa, ẩn trong một góc, hai ám vệ đem những lời này nghe nhất thanh sở nhị, một người hướng về phía đồng bạn nháy mắt: Phượng Tam công tử phân phó, nếu Bạch phu nhân quả thật sinh lòng bất lợi đối với Vương phi, trực tiếp giết.
Người còn lại mặt không biếu tình gật đầu: Đương nhiên phải giết. Nếu thật sự để bà ta làm ra chuyện gì, Vương gia lại nổi điên lên cho mà xem. Bọn họ không muốn hứng chịu lửa giận của Vương gia đâu.
Hai thị vệ nhất tề rùng mình, ánh mắt đồng thời nhìn sang Bạch phu nhân vẫn còn lải nhải trong phòng.
Bạch phu nhân hướng về phía linh vị nữ nhi nói nửa ngày mới dừng lại, quay người lại lại thấy dưới bụng chợt lạnh, sau đó là một cơn đau đớn thấu xương. Kinh ngạc nhìn nam tử áo đen đột nhiên xuất hiện trước mắt cùng thanh chùy thủ đâm vào bụng mình, trong mắt Bạch phu nhân tràn đầy sợ hãi: Không, bà còn chưa muốn chết!.
“ An tâm đi đi, nữ nhi của bà đang đứng trên đường hoàng tuyền chờ bà đó.” Ánh mắt ám vệ có chút thương xót nói, hạ thủ không chút lưu tình tiến về phía trước. Mội dòng máu đỏ tươi chảy ra từ trên miệng Bạch phu nhân nhỏ xuống tay hắn, hai mắt trừng to của Bạch phu nhân rốt cuộc dần dần mất đi ánh sáng.
———Lời đề nói với người xa lạ———
Thật ra thì viết tới đoạn Bạch phu nhân đột nhiên cảm thấy người này có chút đáng thương, *đổ mồ hôi*….Dưới góc nhìn của nhân vật chính thật khiến tam quan của tôi lảo đảo muốn đổ. Nhưng mà chúng ta cần phải nói một điểm, tùy tiện giết người là không đúng a. Nhưng chuyện này mọi người đều biết rồi đúng không. *Úp nồi chạy đi