Nhất Uy có thể cảm nhận rõ ràng thứ nóng hơn lửa đang xâm nhập lục phủ ngũ tạng của cậu. Nó như đang đốt cháy tất cả cơ quan trong cơ thể của cậu. Cậu khó chịu cựa quậy thân mình một chút, muốn thoát khỏi sự thống khổ trong lòng. Đôi mắt cậu vẫn cảnh giác nhìn về phía TỊnh Tân như sợ gã thừa cơ cậu đang đau đớn mà ra tay một lần nữa.
Nhất Uy thở dốc, hơi thở giống như đang bắt đầu cạn dần, giống như cái chết đang sắp đến rất gần. Cậu nuốt nước miếng, trông đợi cơ thể tự hồi phục. Cậu không thể cứ thế mà chết tại đây, như vậy quá hời cho Tịnh Tân, cũng quá mất mát đối với cậu cũng như những người mà cậu yêu thương.
Nhất Uy nhìn thấy Tịnh Tân đang đến càng lúc càng gần mình, vẻ mặt của gã như đang trêu đùa cậu. Tay của cậu nắm chặt thanh Kim Quy hơn. Nếu bắt buộc phải chết tại đây, ít nhất cậu cũng nên đưa Tịnh Tân theo mình xuống Âm phủ.
Nhất Uy muốn kéo dài thời gian một chút, muốn phượng khí bên trong chữa lành cho cậu xong xuôi. Cậu đành tấn công gã bằng lời nói:
“Ngươi vẫn không thay đổi nhiều lắm, Tịnh Tân.”
Quả nhiên, khi Nhất Uy gọi tên của Tịnh Tân, gã đã khựng lại, đồng thời trưng ra một bộ dáng ngạc nhiên hết sức khó coi. Gã thì thầm chỉ đủ cho một mình Nhất Uy nghe thấy:
“Làm sao một thằng nhóc như ngươi lại biết đến ta nhỉ?”
Nhất Uy bật cười đáp, giọng trở nên khàn đục, cứ như người đang nói với Tịnh Tân không phải là Nhất Uy vậy:
“Một thằng nhóc đương nhiên không biết về ngươi, nhưng một thần kiếm như ta thì biết rất rõ về ngươi. Ngươi chưa quên lần suýt nữa bị ta chém chết đâu hả? Cái lần ngươi chạm trán Kim Quy ấy.”
Khẩu khí này khiến Tịnh Tân hơi ớn lạnh và cái tên “Kim Quy” càng khiến gã bất giác nổi da gà. Có một lần gã đã chạm trán với Kim Quy và suýt nữa bị tên đó giết chết thật, tên đó rất cừ khôi và nguy hiểm y như Huyết Yêu. Phải rồi, nhìn Nhất Uy rất giống Kim Quy, chỉ khác mỗi màu mắt. Tại sao gã lại không nhận ra sớm cơ chứ. Gã đã từng nghe chủ nhân nhắc đến một tên nhóc có khả năng là người mang huyết thống của Kim Quy, thế mà khi gặp thằng nhóc này lại không kịp liên tưởng đến Kim Quy. Thằng bé này rõ ràng là đứa con của Kim Quy, không sai vào đâu được.
Tịnh Tân hừ lạnh, trong đầu hiện lên vẻ mặt đắc thắng của Kim Quy trước đó, vẫn còn khiến gã bực tức. Nhiều năm qua, gã đã truy tìm Kim Quy với mục đích trả thù đời, nhưng gã lại nghe nói tên ấy đã chết và biến thành một thần rùa. Nếu ông trời đã cho gã gặp hậu duệ của Kim Quy, cũng đã đến lúc gã đòi lại món nợ năm xưa rồi, gã còn quan tâm đến chuyện ai sẽ trả món nợ cho gã làm gì cơ chứ.
Nhất Uy vui mừng khi Tịnh Tân bắt đầu nhớ lại quá khứ chút đỉnh. Bởi vì cậu vừa vặn cảm nhận được phượng khí đã chữa lành vết thương bên trogn cơ thể mình. Cậu chỉ cần thêm vài phút nữa thôi, thần khí lẫn phượng khí sẽ hòa làm một, đến lúc đó cậu tự tin sẽ đưa gã theo xuống âm ti địa ngục.
Cục tức trong lòng Tịnh Tân khiến sức mạnh của gã trông kinh khủng hơn cả lúc nảy. Gã thu lại tất cả đám mây đầy lửa trên cao vào trong cây phất trần, rồi chỉa mũi cây phất trần vào cơ thể Nhất Uy. Ngay sau đó, một dòng dung nham như một thác nước đổ ập vào người cậu, như đang nhấn chìm cậu vào đó.
Đột nhiên Nhất Uy vút bay lên cao, thoát khỏi thác dung nham như chưa hề bị thương nặng trước đó. Đôi cánh xuất hiện đằng sau lưng cậu theo cái cách mà không ai hiểu nổi, nhất là gã đầu hói Tịnh Tân. Bởi vì gã chỉ thấy một lằn sáng kì quái hình đôi cánh đằng sau lưng cậu mà không phải đôi cánh thật sự đã mọc ra từ sau lưng cậu. Dẫu vậy, cậu vẫn bay cao được. Càng bị dòng song đầy lửa rượt đuổi cậu càng bay vút lên cao.
Tịnh Tân tức giận đến mức nếu có thể gã sẽ thổ huyết mà chết tại đây, ngay lúc này. Thằng nhóc đó khó chạm vào nó cực kỳ, đây là điều gã không thích và cũng không mong sẽ xuất hiện một tên như thế. Như thể cậu chính là khắc tinh của gã, khắc tinh duy nhất và đáng gườm. Hơn nữa, không phải trước đó nó đã trúng chiêu của gã rồi ư? Gã đinh ninh nó sẽ chết nữa cơ, đinh ninh nó sẽ không có cơ hội trở mình nữa cơ.
Nhất Uy xoay người, hướng đầu và mũi kiếm xuống đất, đồng thời chém nát thác nước đầy lửa ra làm hai. Thanh kiếm cứ thế đâm trúng vai của Tịnh Tân. Gã quá bất ngờ nên không kịp né tránh.
Nhất Uy đâm mạnh thanh kiếm qua vai của Tịnh Tân, ấn mạnh thanh kiếm khiến Tịnh Tân gào rú như một kẻ điên. Gã hất tung Nhất Uy văng ra xa. Gã đau đớn ôm lấy bả vai của mình, nó đang chảy máu đầm đìa. Vết thương ở eo vẫn chưa được xử lý, gã lại bị đâm thêm một nhát ở vai. Gã rên rỉ:
“Không kẽ mình thật sự sẽ thua trong tay một tên nhóc ư?”
Nhất Uy từ đâu xuất hiện, đôi mắt hai màu xám và đen nhìn vào mặt Tịnh Tân mà cười cợt, có vẻ đang rất vui mừng khi thấy gã gặp nạn. Nhất Uy còn phun ra vài câu:
“Ngươi không thua vào tay một tên nhóc tầm thường đâu, Tịnh Tân. Thôi nào, ta đâu phải chỉ là một tên nhóc. Ta là một phượng hoàng lửa cơ mà.”
Một phượng hoàng nghe đã thấy sợ rồi, đằng này Nhất Uy còn là một phượng hoàng lửa hẳn hoi. Mà phượng hoàng lửa chính là nhược điểm của gã. Một phượng hoàng lửa có thể tung hoành ngang dọc trong dòng sông lửa, hút lấy nguyên khí cũng như sự tinh túy của hỏa khí, cho dù có bị lửa thiêu đốt đến thế nào vẫn có thể tự chữa lành trong thời gian rất ngắn. Nếu thằng nhóc ấy biết cách dùng hỏa khí của gã đối phó lại với chính gã thì quả là nguy hiểm.
Tịnh Tân phải nhanh chóng kết liễu thằng nhóc Nhất Uy trước khi nó biết cách hóa giải hỏa khí của gã. Gã không có thời gian buồn bực, càng không có thời gian đau đớn, gã phải hành động nhanh hơn. Nghĩ vậy, gã bỏ mặc cơn đau mà tạo ra một đại cuồng phong đầy dung nham tấn công Nhất Uy một lần nữa, hy vọng sẽ kết liễu được cậu.