Chân khí âm hàn đáng sợ như thế, gã cũng lần đầu gặp được.
Khoảng cách năm trượng, giống như chỉ vài thước, đối phương sải một bước đã tới. Phép rút đất trong truyền thuyết chắc cũng chỉ như loại trước mắt mà thôi.
Hậu bối đao chém thẳng xuống.
Gã sinh ra cảm giác trên chiến trường đối diện thiên quân vạn mã, trong lòng dâng lên khí phách chưa từng có từ trước tới nay. Cho dù tử chiến sa trường, cũng không lùi nửa bước, không có chút gì tiếc nuối.
Vài ngày vừa qua ngày đêm tu luyện, lặp đi lặp lại sử dụng tiên thiên chân khí, đao phát liền lạc. Kì diệu nhất là gã cảm thấy được, năng lượng của vũ trụ trời đất giống như bị gã hấp thu hết vào trong chiêu đao này.
Thời khắc này, gã cuối cùng đã phân biệt được sự khác nhau của hậu thiên và tiên thiên.
Đao khí kinh nhân theo đao đi ra, như mũi thuyền kiên cố phá sóng, mạnh mẽ xuyên qua chưởng phong từ song chưởng địch nhân xé tới, mở ra một lỗ hổng, nhanh chóng xông vào khe hở giữa song chưởng của đối thủ.
Đao thế của Lưu Dụ lúc này thật sự đã là một kiệt tác hoàn mĩ nhất, là tuyệt chiêu cứu mạng bị bức xuất ra khi đối diện sinh tử, hoàn toàn không có kĩ xảo, lại tinh diệu tuyệt luân, nhưng cũng vô cùng đơn giản.
“Bùng!”
Đao chưởng chạm nhau.
Lưu Dụ kêu lên một tiếng đau đớn, khí huyết toàn thân bốc lên, mắt đổ hào quang, khó chịu thiếu chút nữa thổ huyết. Khi hồi phục trở lại, gã mới phát giác bản thân bị lảo đảo đẩy lùi hơn mười bước.
Nhưng đối phương cũng bị gã đánh lui về phía sau, không có cách thừa thế tiến đánh, nếu không gã khẳng định khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Lưu Dụ hồn thể được thả lỏng, thoát ra khỏi kình khí vẫn trói buộc gã từ sau khi đối phương hiện thân.
Gã phúc chí tâm linh*, hiểu được đối phương cũng có kì công tuyệt nghệ là một loại tiên thiên chân khí. Tuy công lực trên gã hơn một bực, nhưng lại bị Lưu Dụ gã dũng cảm không sợ chết, dùng khí thế bồi dưỡng được từ chiến trường áp chế, nên không có cách nào chiếm được thượng phong.
“Giỏi!”
Đối thủ cuối cùng cũng lên tiếng, tuy chỉ là một từ, vẫn bị Lưu Dụ nghe ra có chút lanh lảnh, gây cho người ta cảm giác âm dương quái khí, càng chứng thật phán đoán về thân phận đối thủ.
Phút chốc ngàn vạn chưởng ảnh, nhằm mặt công tới, đối phương như đã biến mất trong chưởng ảnh.
Lưu Dụ biết đây là lúc sinh tử lâm đầu, đối phương đã thi triển một loại bộ pháp kì diệu, nhanh nhẹn như quỷ mị di chuyển đến gã. Trong mỗi thời khắc vị trí đều biến hóa, vì vậy chiêu thức cũng thiên biến vạn hóa. Gã một phần nắm chắc cũng không có, một chưởng nào đó sẽ biến thành bùa lấy mạng gã. Luận về chiêu số, gã thật sự không bằng đối phương nên nào dám lơ là, vội xuất ra đệ nhất đao của “Cửu tinh liên châu”.
Lưu Dụ bay lên không, phi tới phía trên đối phương.
Đôi mắt thường của gã mặc dù không có cách nào nắm bắt được vị trí của đối thủ, nhưng lại cảm ứng được rõ ràng trung tâm mạnh mẽ nhất của kình khí đối phương. Bằng cảm ứng này, gã nắm được mục tiêu để phản kích.
“Choang!”
Hậu bối đao như đánh trúng khiên cứng, vang lên tiếng kình khí giao kích. Đối phương hóa chưởng thành thủ đao, giống như binh khí để ngạnh đối ngạnh, đánh chặn được một đao có khí thế hùng hậu của gã.
Lưu Dụ như bị đại thiết chùy đập một cái trầm trọng, đánh trúng không phải Hậu Bối đao của gã, mà là trái tim. Trong lòng biết là bản lĩnh không bằng người, cho nên bị kình khí đáng sợ của đối phương công nhập kinh mạch, chấn động gã bắn lên giữa không trung. Nhưng lập tức hồi phục trở lại, hiển nhiên vẫn chịu đựng được.
Quyền đầu đánh tới.
Đối phương căn bản không để cho gã có nửa khắc cơ hội thở gấp, bắn khỏi mặt đất, một quyền bay đuổi về phía gã.
Lưu Dụ biết là thời điểm tốt nhất để vạch trần thân phận đối phương, cười dài: “Trần công công so với chủ của ngươi có lẽ còn lợi hại hơn.”
Đối phương nghe được, thế công lập tức bị ảnh hưởng, trì hoãn trong phút chốc. Cao thủ tương tranh, sao cho phép có sơ hở gì. Lưu Dụ hét lớn một tiếng, Hậu Bối đao chém mạnh xuống, vào giữa thiết quyền của Trần công công, làm hắn chấn động rơi xuống.
Đến lúc này, Lưu Dụ cuối cùng cũng giành được một chút tiên cơ, vội dùng thế thiên cân trụy nhanh chóng hạ xuống, Hậu Bối đao liên tiếp công tới. Mỗi đao đều nhân thế mà thi triển, giữa đao với đao hoàn toàn không có kẽ hở. Nhất thời ánh đao mau lẹ chớp lên, như cuồng phong bạo vũ rơi xuống bao trùm mặt đất nơi Trần công công rơi xuống.
Trần công công cũng thật cao cường, tuy bị Lưu Dụ triển khai đao pháp truy kích, vẫn đứng thẳng trên mặt đất, gặp chiêu phá chiêu, nhất nhất chặn được, chấn gã không ngừng văng lên.
Đến đao thứ chín, Lưu Dụ hiểu rằng, nếu như không có khả năng bức lùi đối phương, đêm nay khẳng định mạng tuyệt chẳng sai. Trong lòng dậy lên ý niệm mạnh mẽ bắt đối phương bồi tang. Tâm linh lại trống rỗng sáng suốt, không để ý tới chiêu số của đối phương, điên cuồng hét lên một tiếng, Hậu Bối đao lăng không chém xuống.
Trần công công cuối cùng phải dời sang bên, lưỡng thủ rụt vào trong tay áo, song tụ đánh ra, phất trúng Hậu Bối đao.
Lực đạo vô cùng cuồng mãnh truyền qua tay áo đánh đến, Lưu Dụ giống như lá rụng bị cuồng phong cuốn đi, bay tới một hướng khác.
“Hộc!”
Lưu Dụ phun ra một ngụm máu tươi, nhưng cũng biết miễn tử kim bài mà Yến Phi tặng gã vẫn đang hiệu nghiệm.
Chiêu này của Trần công công giống như tiễn gã một đoạn đường, nhưng lại là không có lựa chọn nào khác, bởi vì y tịnh không hiểu được Lưu Dụ lúc này như cung đã giương hết. Nếu để gã từng đao từng đao không ngừng nghỉ, theo thế liên hoàn tinh kì chém xuống, lại không để ý tới tính mạng bản thân, cuối cùng khẳng định cũng đi đến kết cục cùng xuống hoàng tuyền.
Y đương nhiên không chịu cùng chết với Lưu Dụ.
Trong chốc lát, Lưu Dụ đã ở ngoài mười trượng.
Một phất này của Trần công công cũng là toàn lực, trong nhất thời không có cách nào lập tức truy sát Lưu Dụ.
Lưu Dụ trước khi chân thực sự chạm đất, chân khí trong cơ thể đã hồi phục vận chuyển, vội hít sâu một hơi, vận công vào hai chân, lúc chạm đất liền mượn thế bắn lên, bay về hướng đông.
Tiếng xé gió nổi lên ở phía sau, chứng tỏ Trần công công đang với tốc độ kinh nhân từ phía sau đuổi theo.
Lưu Dụ hướng về khu rừng rậm ở ngoài hai dặm bay nhanh đến. Gã thầm nghĩ, chỉ cần tới khu rừng, bằng bản lĩnh độc môn của bản thân, khẳng định có thể dễ dàng thoát thân.
Gã bèn cười lớn: “Trần công công không cần tiễn nữa. Hãy trở về sớm một chút để hầu hạ Lang Nha vương đi.”
Đồng thời tăng tốc, chạy trốn.
Yến Phi và Thôi Hoành thúc ngựa chạy như bay tại nơi hoang dã, bốn thớt kiện mã phi theo ở phía sau, đá văng bụi bay mịt mù.
Sau ba canh giờ phi nước đại, mặt trời đã lộ diện ở dãy núi hướng đông, dưới mặt đất gió xuân mơn man dễ chịu.
Ngũ Nguyên chỉ còn trong vòng nửa ngày mã trình.
Chiếu theo thời gian tính toán, quân tiên phong của Mộ Dung Bảo cần phải mất hai ngày để tới Hoàng Hà Hà Sáo. Thác Bạt Khuê có đến để làm giảm uy phong, đột kích đội ngũ tiên phong của đối phương hay không?
Yến Phi liếc nhìn Thôi Hoành đang sóng vai phi ngựa. Mặc dù lặn lội đường xa, chạy ngày chạy đêm, cao thủ xuất thân từ long đầu vọng tộc phương Bắc này vẫn có thần thái phấn chấn, tinh thần sáng láng, không lộ chút gì mệt mỏi.
Yến Phi tuyệt ít khi sinh ra ý sợ hãi với một người nào, nhưng Thôi Hoành đúng là một người như vậy. Khi nghĩ đến nếu để y nương nhờ Mộ Dung Thùy, lại được hắn trọng dụng, trở thành địch nhân, cả sống lưng cũng cảm thấy từng cơn ớn lạnh.
Người này không chỉ là mưu lược đại gia trên chiến trường, mà còn là nhân tài trị quốc, thêm vào xuất thân đặc thù, đối với cao môn đại tộc phương Bắc thật có sức ảnh hưởng không gì có thể sánh bằng.
Đã có một Vương Mãnh, làm Phù Kiên trở thành chủ Bắc phương.
Liệu Thôi Hoành trước mặt, có khả năng phù trợ Thác Bạt Khuê trở thành Phù Kiên thứ hai, hoàn thành cái chí chưa thành của Phù Kiên là Nam chinh thành công, thống nhất thiên hạ hay không?
Yến Phi trong lòng mâu thuẫn.
Nếu Lưu Dụ trở thành đế quân của phương Nam, Thác Bạt Khuê trở thành bá chủ duy nhất của phương Bắc, với tính cách chí hướng của hai người, quyết chiến sinh tử tại chiến trường là việc không thể tránh khỏi.
Bản thân bây giờ tiến cử Thôi Hoành cho Thác Bạt Khuê, chẳng khác nào tăng cường lực lượng của Thác Bạt Khuê trên chiến trường, khẳng định bất lợi với Lưu Dụ. Chuyện này rốt cuộc sẽ như thế nào.
Nghĩ tới đây, trong lòng Yến Phi dâng lên tư vị cổ quái.
Yến Phi phá lên cười, bản thân có nghĩ quá xa vời hay không? Mỗi một cá nhân, đều chỉ có thể y theo tình hình trước mắt, tạo ra lựa chọn tốt nhất. Còn chuyện tương lai, đành phải đợi lão thiên gia quyết định vậy.
Thôi Hoành ngó về phía chàng, tò mò hỏi: “Yến huynh đang nghĩ tới chuyện thú vị gì vậy?”
Yến Phi trong lòng chợt động, hỏi lại: “Thôi huynh xem Lưu Dụ ấy như thế nào?”
Thôi Hoành một mặt thúc ngựa đi, một mặt đáp: “”Lưu Dụ một mũi tên bắn chìm Ẩn Long, đúng hỏa thạch từ trên trời giáng xuống”, hai câu ca dao này nếu như hại không chết được y thì Lưu Dụ có trở thành Nam phương tân quân hay không, chỉ là vấn đề thời gian. Ha! Nguyên là ngươi nhớ tới y. Y là hảo bằng hữu của ngươi mà.”
Yến Phi hỏi: “Ngươi không có ý nghĩ nương nhờ y sao? Y trước sau vẫn là Hán nhân mà.”
Thôi Hoành mỉm cười trả lời: “Trải qua những năm tháng này, giới tuyến giữa Hán Hồ đã càng lúc càng mơ hồ. Hán Hồ sống hỗn tạp đây là sự phát triển tất nhiên. Phương Nam tuy có sơn minh thủy tú**, luận về quốc lực và tài nguyên lại không bằng phương Bắc. Thêm vào đó phương Bắc địa thế hùng kì, dễ thủ khó công, phương Nam đa phần là đồng bằng đồng ruộng bát ngát. Cho nên, chỉ cần phương Bắc thống nhất đoàn kết, người phương Nam căn bản không có năng lực ngăn cản. Nơi nương thân tốt như thế, Yến huynh cho rằng ta sẽ có lựa chọn như thế nào?”
Yến Phi cảm thấy không còn lời có thể nói được.
Đột nhiên phía trước bụi cát bốc lên, hơn mười thớt ngựa xuất hiện ở đằng xa, hướng về phía bọn họ phi tới.
Yến Phi cười thốt: “Người tiếp ứng bọn ta đã đến rồi.”
Chú thích:
* Phúc chí tâm linh: Phúc đến khôn ra.
** Sơn minh thủy tú: Ý nói phong cảnh hữu tình, có núi có sông, đẹp động lòng người.