Chạm khẽ lên khuôn mặt lành lạnh của cô, sau đó lướt nhẹ ngón tay gầy hững hờ vân vê đuôi tóc cô.
Mái tóc nâu mượt mà xoã dài mang hương thơm thanh thoát, nhẹ nhàng thoảng qua khứu giác của An Tranh, sự ngọt ngào lại mê hoặc như yêu thuật của thứ mùi hương trên cơ thể cô luôn khiến thần trí An Tranh mơ hồ đôi chút.
Hạ Nhi nhướng mày, nhìn nữ nhân đứng dưới cái nắng nhàn nhạt của những ngày lập đông, màu vàng ấm nóng kia dường như chẳng đủ để xua tan cái lạnh từ sâu bên trong đáy mắt đen sẫm bi thương, cô cảm nhận được cái lạnh trong cõi lòng An Tranh như đang vụn vỡ từng mảnh trước mặt cô.
Trên cổ tay An Tranh đeo một chiếc đồng hồ cực kỳ đắt đỏ, kim giây của chiếc đồng hồ ấy nhảy từng nhịp, từng nhịp, từ tốn, chậm rãi, hơi thở của An Tranh cũng nhẹ bẫng như không có.
Hạ Nhi nghiêng người tránh né, bình tĩnh đáp:
“Tớ rất hạnh phúc.”
Dứt lời, Hạ Nhi hít sâu một hơi, đè nén sự khó chịu ứ đọng trong lòng, quay người mở cửa xe.
Cô đi thẳng vào chính giữa đại sảnh quán trà, tà váy trắng lay động, những bông hoa tường vi đỏ rực diễm lệ trên thân váy đung đưa, hình ảnh chiếc váy đẹp như tranh, như một câu thơ xa xôi diệu vời nào đó, đẹp đến mụ mị đầu óc người khác.
Hạ Nhi đi được vài bước liền quay đầu lại nhìn An Tranh.
An Tranh vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm một thứ gì đó khiến người không thể nắm bắt được, dường như còn có điều muốn nói, nhưng chung quy vẫn không thốt ra lời.
Trong đôi đồng tử vẫn phản chiếu bóng hình cô, giống như một đóa hoa lan trắng đang bung nở, chỉ ước bản thân khi hơi nheo mắt lại, bông hoa lan kín đáo trong mắt kia sẽ không bao giờ có thể chạy thoát được nữa.
Đến cuối cùng vẫn không thể buông bỏ được.
An Tranh đứng im, nhìn cô không chớp mắt từ đầu tới cuối.
Hạ Nhi nhướng mày, giọng nói phát ra có chút không kiên nhẫn:
“Cậu rốt cuộc có muốn đi vào không?”
An Tranh nghe thấy liền cúi đầu xuống, cũng hạ tầm mắt không nhìn cô nữa, như đang muốn bình ổn lại tâm trạng dao động của bản thân, ngay sau đó cũng dời bước đi theo cô.
“Hạ Nhi! Mau tới đây.” Lương Hạ lớn tiếng gọi.
Ngay lúc này, Hạ Nhi nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc hết sức lố lăng màu mè nhào tới.
Hạ Nhi theo bản năng muốn né qua một bên, người đàn ông thắng lại không kịp, đâm thẳng vào người Lương Hạ.
Sau lưng Lương Hạ là cầu thang, nhìn thấy người đàn ông đó đổ ập về phía mình, theo quán tính lùi về sau, hụt chân, sắp ngã thẳng xuống bậc thang khu đại sảnh.
“A…”
Hạ Nhi nhíu mày lao tới.
Lương Hạ cảm thấy cơ thể mình được người khác ôm lấy, đầu óc xoay vòng vòng, đợi khi cô nhìn rõ thì bản thân đã yên ổn đứng trước mặt Hạ Nhi.
Trái tim Lương Hạ đập thình thịch cực nhanh, đầu óc kêu ong ong vù vù, ba giây sau, bỗng nhiên khóc òa lên.
“Sợ chết mất thôi.”
Hạ Nhi: “…”
Không phải bổn tiểu thư đã đỡ được rồi sao?
Lương Hạ hết hồn đến đầu óc quay mòng mòng.
Tình cảnh lúc nãy như phần phim quay chậm, khiến cô hoảng cả hồn.
_______
An Tranh đưa cô và Lương Hạ đến một quán trà rất sang trọng.
Có vẻ đây không phải lần đầu tiên An Tranh tới đây, sau khi bước vào liền có nhân viên phục vụ chào hỏi.
An Tranh đi thẳng tới một vị trí ngay cạnh cửa sổ, dừng bước, khẽ kéo một chiếc ghế rồi quay về phía Hạ Nhi, nói:
“Ngồi đi.”
Hạ Nhi liếc nhìn Lương Hạ đứng bên cạnh.
Lương Hạ hiểu ý liền bước đến ngồi xuống, nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn nha.”
Hạ Nhi đi vòng qua bên cạnh Lương Hạ, tự tay kéo cho mình một chiếc ghế, bình thản ngồi xuống.
An Tranh nhìn Hạ Nhi một lúc rồi bật cười, cũng không có ý kiến.
Nữ nhân từng bước chậm rãi vòng qua phía đối diện, ngồi xuống trước mặt Hạ Nhi.
Khi thực đơn được mang tới, An Tranh nói với cô:
“Gọi món đi.”
Hạ Nhi không động vào thực đơn:
“Cậu cứ tuỳ tiện gọi, tôi sao cũng được.”
Lương Hạ cũng tiếp lời:
“Tớ giống Hạ Nhi.”
An Tranh liếc nhìn cô và Lương Hạ một cái, không nói tiếng nào mà cầm thực đơn lên, lật mấy trang rồi gọi mấy món với người phục vụ.
Một ấm trà cùng một vài dĩa bánh ngọt được đặt nhẹ lên bàn.
Hương thơm của lá trà ngào ngạt dìu dịu thoảng qua khứu giác, kết hợp với vị ngọt thanh tao từ những chiếc bánh tạo thành một hương vị hài hoà, khó có thể lẫn đi đâu được.
Hạ Nhi rót trà ra ba chiếc tách, sau đó nâng tách trà trước mặt mình lên ngang tầm mũi mà hít nhẹ.
Trong ánh mắt lẫn đôi môi đều lộ rõ sự thưởng thức, cười khẽ nói:
“Đi xem phim lại thành đi thưởng thức trà. An Tranh, cậu cũng có phẩm vị ghê.”
An Tranh thong thả chống cằm, khẽ đáp:
“Biết em thích trà nên mới đem em và Lương Hạ tới đây. Xem phim thì một lát nữa tôi đưa hai người đi, rạp chiếu phim cũng gần đây thôi.”
Lương Hạ ngồi bên cạnh Hạ Nhi nghe thấy liền bĩu môi:
“Nhưng tớ không thích trà.”
An Tranh bật cười thành tiếng, tay đưa ra chỉ vào đĩa bánh ngọt:
“Không phải bánh này là kêu ra cho cậu sao? Hạ Nhi đâu thích bánh ngọt.”
Hạ Nhi vờ như không nghe thấy, lơ đãng chậm rãi thưởng thức tách trà của mình.
Lương Hạ liếc An Tranh một cái, bàn tay nhỏ bé đưa ra nhặt lấy một mẩu bánh, nhanh chóng bỏ cả vào miệng.
Hạ Nhi đặt tách trà xuống bàn, mười ngón tay thon thả trắng ngần chà nhẹ lên thân tách nóng hổi.
Một lát sau, cô nhìn An Tranh ngồi đối diện, lạ lẫm hỏi:
“Cậu đến đây an ủi Lương Hạ hay là chọc cho Lương Hạ tức giận thế?”
An Tranh chỉ nhạt môi cười nhẹ.
Bàn tay thon dài trắng nõn đưa ra trước xuyên qua làn tóc đang rũ xuống trước trán, khẽ vuốt ra sau, vài sợi tóc đen rơi lả tả che đi khuôn mặt đẹp đến tà mị yêu nghiệt, tư thái tuỳ ý lại biếng nhác, nháy một bên mắt rồi ôn nhu dịu dàng nói với cô:
“Vừa muốn gặp em, vừa muốn tới an ủi Lương Hạ, không được sao?”
Hạ Nhi câm lặng rồi, không nói thêm câu nào nữa.
Lương Hạ cúi đầu cười.
Bữa ăn nhẹ kết thúc rất nhanh chóng, khi Hạ Nhi cùng An Tranh và Lương Hạ bước ra ngoài, một chiếc Rolls – Royce sang trọng đã đợi sẵn trước cổng.
Cửa xe mở ra, Tô Thịnh nhanh chóng bước xuống.
Kính cẩn cúi đầu, nhẹ giọng lên tiếng:
“Phu nhân! Chủ tịch bảo tôi đến…”
“Được rồi! Theo thì theo đi.” Hạ Nhi cắt ngang lời Tô Thịnh, đôi mắt hổ phách đảo nhẹ qua An Tranh đứng gần đó, có chút nén cười.
An Tranh nhếch nhẹ khoé môi.
Lương Hạ nhìn thấy Tô Thịnh thì hơi lấy làm ngạc nhiên, cô nhìn sang Hạ Nhi rồi ngơ ngác tròn mắt.
Hạ Nhi chỉ cười một cái rồi đáp:
“Cậu cứ coi như hắn ta là một kho bạc di động là được.”
Lương Hạ ngay lập tức hiểu ra, ghé sát môi vào tai Hạ Nhi mà thấp giọng nói:
“Tình tỷ đây rõ ràng là không muốn ai thay cậu trả tiền. Biết An Tranh theo cậu nên cho người tới chặn lại, đúng không?”
Hạ Nhi im lặng không đáp, coi như ngầm thừa nhận.
Khương Tình chính là bá đạo ngang ngược như thế, cô đã quá quen rồi.
Hiện giờ ngay cả tiền của bản thân cô cũng không có cơ hội dùng.
Chính là thế đấy.
An Tranh đứng sau khẽ liếc nhìn Tô Thịnh, ánh mắt rất sắc, điểm lên nét lạnh lùng vốn có trên từng góc cạnh của gương mặt.
Tô Thịnh chỉ cười cười cúi đầu lễ độ chào hỏi An Tranh, bản thân hắn luôn là một tồn tại có chút gì đó bí hiểm, chỉ muốn ẩn mình để che giấu trước tầm nhìn của người khác, vì thế ngoại trừ khi Hạ Nhi muốn hắn xuất hiện, còn không hắn sẽ xem như bản thân tàng hình trước mặt người khác.
Hạ Nhi quay đầu nhìn Lương Hạ, tay vòng qua tay rồi kéo đến bên cạnh chiếc Ferrari màu đỏ, nhanh giọng nói:
“Đi thôi. Chúng ta đi xem phim.”
Hạ Nhi đột ngột nói ra, điều này khiến Tô Thịnh hơi sửng sốt, bản thân cũng đang tự nghĩ cùng tò mò:
Vị phu nhân nhà hắn từ khi nào lại có thú vui tao nhã như đến rạp chiếu phim này nha…
Nhưng dẫu là thắc mắc gì đi chăng nữa, có mười cái mạng thì Tô Thịnh cũng không dám một lần lên tiếng hỏi lại vị phu nhân kia. Hắn khép nép cúi đầu lần nữa rồi nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Hạ Nhi, lẽo đẽo đi phía sau cô.