Nhưng đối với Miêu Nghị, hắn bất luận Thanh Nguyên Tôn có phải thiếu lòng dạ hay không, hắn nên vì mưu tiền trình huynh đệ dưới trướng, những kẻ vì hắn không tiếc đầu rơi máu chảy, không để cho cấp dưới phải suy nghĩ, cấp dưới còn ai sẽ bán mạng vì hắn? Thì làm sao ngưng tụ quân tâm và sĩ khí?
Về phần khuyên Thanh Nguyên Tôn tỉnh lại cũng là nói một chút. Thanh Nguyên Tôn có thể thành một đại anh chủ hay không, đối với hắn không quan trọng, thậm chí còn hi vọng Thanh Nguyên Tôn ngu ngốc một chút. Thanh Nguyên Tôn không ngu ngốc vô năng một chút, thủ hạ tâm phúc như hắn làm sao có thể có quyền thế? Từ xưa đến nay sở dĩ quyền thần có thể nắm quyền, cũng bởi vì chủ thượng ngu ngốc vô năng mới khiến cho hư danh, Thanh Chủ người như thế làm sao có thể khiến cho hư danh, Tứ Đại Thiên Vương làm đã bao nhiêu năm còn không phải bị Thanh Chủ cứng cỏi bền chắc nắm ở trong tay đào vận song tu.
Sau khi Dương Khánh thương nghị kế hoạch tiếp theo, Dương Khánh cũng đã chỉ ra, Thanh Nguyên Tôn có thể đạt đến kỳ vọng của Thanh Chủ hay không không quan trọng, quan trọng là duy trì tình cảm giữa cha con Thanh Nguyên Tôn và Thanh Chủ, đây là gốc rễ quan hệ cha con giữa Thanh Chủ và Thanh Nguyên Tôn, chỉ cần Thanh Chủ cảm tình nhìn nhận đứa con trai này, tương lai Thanh Nguyên Tôn được hay không được đại vị cũng không quan hệ, đến lúc đó bất luận Thanh Nguyên Tôn có tiền đồ hay không, Thanh Chủ cũng sẽ nghĩ biện pháp lưu lại đường lui cho đứa con trai này, cũng sẽ không gạt bỏ vây cánh của Thanh Nguyên Tôn, nói cách khác chính là sẽ không động đến Miêu Nghị hắn, ít nhất sẽ không động trong một thời gian nhất định, như vậy Miêu Nghị hắn có thể tranh thủ được không ít thời gian.
Đối với chuyện này, hiển nhiên Miêu Nghị cũng cho là như thế!
Thượng Quan Thanh nhạy cảm bắt được Thanh Chủ không có bất kỳ điều gì không cao hứng, có thể thấy đầu mối từ hai chữ “Hài tử”, xuất phát từ trong lời nói của Thanh Chủ.
– Để khuyên Nguyên Tôn, con khỉ chết bầm đó ngay cả mẹ con thân tình cũng lợi dụng, xem như có lòng rồi.
Thanh Chủ nhìn ngọc điệp lẩm bẩm hỏi:
– Đối với Nguyên Tôn sẽ có hiệu quả sao?
Thượng Quan Thanh lập tức đoán được hẳn là Ngưu Hữu Đức nói trạng huống Thiên Hậu ở trong cung đang vô cùng nhục nhã, hắn giả như không nghe thấy, không phát biểu ý kiến gì.
– Doanh Cửu Quang lần này thật đúng là mặt dày, nhưng con khỉ chết bầm này đánh một trận thật là đẹp, coi như là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Kinh qua giao chiến, Thanh Chủ mới hiểu quá trình giao chiến chân chính ra sao, tuy rằng hiện giờ bên này đã thông qua thám tử Vưu tộc bên đó nắm giữ tình huống đại khái, nhưng tình huống cụ thể cũng không rõ ràng, ngoại trừ những người thuộc Vưu tộc cao tầng luôn tại chỉ huy trung khu của Miêu Nghị, đa số thành viên Vưu tộc khác cũng không biết tình hình chiến đẩu hoàn thành thế nào.
Hắn nhìn một chút, không khỏi hừ lạnh hai tiếng:
– Trẫm bồi dưỡng người nhiều năm, cuối cùng Thừa Vũ tiện nghi rồi.
Thượng Quan Thanh mỉm cười, nhanh chóng thu liềm biểu tình nghe tâm tư Thanh Chủ có chút mùi vị.
– Thế nào a, một vạn Điềm Tiên Nguyên Đan, Thiên Nhai Đại Đô Đốc… Xem ra người Tụ Hiền Đường được thả cũng là một trong điều kiện bồi thường của Doanh Cửu Quang.