Công viên Hoa Hải.
Đây là nơi Giang Hàn Phi, ba của Giang Nghĩa thích đến nhất.
Giang Nghĩa nắm tay Đinh Thu Huyền, hai người ngồi trên bậc đá.
Công viên này rất nổi tiếng, 11 giờ đêm rồi mà vẫn có rất nhiều người tới đây dạo chơi, trong đó phần lớn là các thanh niên.
Mọi người ngồi cạnh nhau, vai kề vai.
Có người thì tặng hoa, có người thì đang xếp những ngọn nến thành hình trái tim dưới đất, có người tỏ tình, có người ôm hôn nhau.
Trong công viên này, đâu đâu cũng tràn ngập tình yêu.
Nhìn thấy những cặp đôi yêu nhau, trái tim Đinh Thu Huyền cũng đập mạnh hơn, cô nắm tay Giang Nghĩa chặt hơn.
Cô hỏi: “Giang Nghĩa, anh đưa em đến đây làm gì?”
Giang Nghĩa mỉm cười ngước nhìn lên bầu trời.
“Anh nhớ khi anh còn nhỏ, vào mỗi đêm giao thừa, ba anh đều đưa anh và em trai đến đây.”
“Ông ấy nói rằng ông ấy và mẹ anh quen nhau ở đây.”
“Mỗi đêm giao thừa, ba anh đều đến đây để nhớ về mẹ anh. Một nhà ba người bọn anh ngồi đây ăn vặt, uống nước ngọt và nói chuyện phiếm với nhau rất hạnh phúc.”
“Bây giờ mẹ và em trai đã mất, ba anh cũng không rõ tăm tích.”
“Thu Huyền, xin em hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh, anh muốn em ở bên cạnh anh để anh nhớ lại cảm giác có người thân bên cạnh, cũng muốn để cho mẹ và em trai ở trên trời thấy được bây giờ anh đang rất hạnh phúc.”
“Mong họ phù hộ cho anh mau chóng tìm được ba.”
Khóe miệng Đinh Thu Huyền khẽ nhếch lên, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy những lời chân thành như vậy kể từ khi cô và Giang Nghĩa ở bên nhau. Truyện Cung Đấu
Cô tựa đầu vào vai Giang Nghĩa, tay khoác cánh tay anh, cùng anh ngắm nhìn bầu trời đêm.
Có lẽ trên trời, mẹ và em trai của Giang Nghĩa cũng đang nhìn họ.
“Thu Huyền.”
“Hửm?”
“Thật tuyệt khi có thể cưới được em.”