Lăng Phong cười hắc hắc, nói :”Cho dù ta có cưới nhiều lão bà hơn nữa thì cũng không thể thay đổi được một sự thật, đó chính là nàng là người phụ nữ đầu tiên của ta. Điều này ta mãi mãi nhớ rõ!”
Giang Nhã Phượng trong lòng phơi phới, nói :” Nói cho cùng thì với ta cũng vậy, chàng đừng quên chàng cũng là người đàn ông đầu tiên của người ta nha!”
Lăng Phong cười nói :”Cho nên ta yêu nàng, nàng cũng yêu ta, chúng là chính là trời sinh một cặp a. Bằng không như thế nào lại trùng hợp như vậy, lại để ta và nàng gặp lại nhau!”
Giang Nhã Phương nghĩ ngợi một chút, liền nói :”Ta cũng nghĩ có lẽ đây là duyên phận, chúng ta phải trải qua nhiều chuyện mới có thể đến bên người mình yêu.”
Giang Nhã Phượng là một nữ nhân thành thục, tất nhiên kỹ xảo phi thường tốt, nàng không ngừng làm cho cả người Lăng Phong sảng khoái không nói nên lời. Tuy nói tư vị này lúc trẻ đã nếm qua, nhưng cảm giác kích thích vẫn mãnh liệt như ngày đầu.
Lăng Phong có chút nhịn không được, vừa thở dốc vừa nói thầm vào tai Giang Nhã Phượng :”Hảo Nhã Phượng, nàng thật sự là một cô gái tốt, nàng làm cho ta như muốn phi thăng thành tiên a. Đúng rồi, cứ làm như vậy. Ta càng ngày càng yêu nàng rồi!”
Được Lăng Phong khích lệ cổ vũ, động tác Giang Nhã Phượng càng nhanh, càng mạnh hơn. Nàng đem tình yêu mãnh liệt đối với nam nhân này truyền vào từng động tác, sảng khoái đến độ làm cho Lăng Phong muốn xuất ra. Nhưng hắn biết không thể để như vậy được, hắn phải nhịn.
Trong lúc chiến đấu này, hắn phải tự kiềm chế để không giơ cờ đầu hàng trước. Vì tôn nghiêm của một nam tử hán, hắn phải chiến đấu đến cùng. Lăng Phong nhất thời kích động đứng lên, hai tay ôm lấy đầu của Giang Nhã Phượng, dùng sức ấn mạnh vào.
Lăng Phong cảm thấy vô cùng kích thích, trong lòng đã tràn ngập sự kiêu ngạo của nam nhân. Giang Nhã Phượng lúc này cũng tràn ngập khoái cảm, nhất thời không nói nên lời. Cuối cùng nàng cũng không nhịn được nữa, dừng động tác lại, đôi mắt đẹp ngân ngấn nước nhìn Lăng Phong, nói:
“Lăng Phong, chúng ta bắt đầu đi, ta muốn chàng lắm rồi, đừng tra tấn ta nữa mà!”
Nói xong, Giang Nhã Phượng liền treo lên giường nằm xuống, âm động mở ra đưa về phía Lăng Phong. Lăng Phong di chuyển về phía nàng, nhìn thân thể trắng như tuyết của nàng, ánh mắt không ngừng tập trung lên song phong ngạo nhân áng ngữ trên ấy.
Hơi thở của Giang Nhã Phượng không ngừng trở nên gấp gáp, hai má cũng trở nên ửng đỏ. Không gian lúc này làm cho Lăng Phong không thể kiềm chế được nữa, hắn nhẹ nhàng cúi người đè lên Giang Nhã Phượng.
Đầu tiền hắn hôn nhẹ lên mặt nàng, sau đó mạnh mẽ tiến đến đôi môi anh đào của nàng, cùng nàng dùng lưỡi quấn quýt lấy nhau. Giang Nhã Phượng cũng rất hiểu chuyện, miệng nhỏ khẽ mở ra mặc cho hắn đùa bỡn. Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau một chỗ, hôn đến thôn thiên ám địa.
Lăng Phong vì để cho công bằng, sau khi cùng nàng hôn hít lại chơi đùa cùng cái miệng phía dưới. Hắn lúc này cảm thấy, chuyện tốt nhất nhân gian chính là đây a. Giang Nhã Phượng lúc này cười mắng :”Chàng thật ghê a, không sợ dơ chết chàng sao?”
Lăng Phong cười hì hì, nói :”Hương vị thật ngon nha. Nếu không tin, nàng tự mình nếm thử đi.”
Giang Nhã Phượng hừ nói :”Ta mới là không cần, chàng nếu nói nữa, ta sẽ không cho chàng đi vào đâu!”
Nói xong, Giang Nhã Phượng liền dùng hai chân ngọc kẹp chặt eo của Lăng Phong, không ngừng dùng hạ thân cạ cạ trường thương, đồng thời một đôi mắt tuyệt đẹp mang theo vẻ chờ đợi nhìn hắn. Lăng Phong biết thời khắc đã đến, liền nhấc thương công thành. Kích đầu tiên đã đánh sâu vào thành lũy của Giang Nhã Phượng làm cho nàng không chịu nổi phải kêu lên một tiếng, trong lòng vui mừng hoan hô.
Lăng Phong lúc này cười gian nói :”Nàng nếu đã nói vậy ta liền không khách khí. Chính là nàng đừng có mà kêu to quá nha, gần đây còn có công chúa các nàng đó.”
Không lâu sau, trong phòng liên tục vang lên nhiều tiếng động khác nhau hợp lại một chỗ, xuân sắc tràn ngập không gian trong này.
Hai người lúc này lại thay đổi sang một tư thế khác, đây chính là Bỉ Dực Song Phi! Lăng Phong cười cười nói :”Nhã Phượng, ta sẽ dạy nàng thật nhiều nha.”
Giang Nhã Phượng kiều mỵ cười, nói :”Ta biết nhiều thứ chàng còn chưa gặp qua đâu.”
Nói xong, Giang Nhã Phượng đẩy Lăng Phong nằm xuống còn nàng ngồi dậy giành thế chủ động – Nữ Kỵ Sĩ….
Thật lâu sau, hai người nằm bất động cùng một chỗ, trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn. Giang Nhã Phượng vừa thở gấp vừa nói :”Lăng Phong, ta rốt cuộc cũng có thể làm nữ nhân của chàng rồi, ta lúc này rất cao hứng a. Khi trở lại Hàng Châu, ta muốn gả cho chàng, ta mặc kệ người Đường gia sẽ nói gì.”
Lăng Phong vuốt ve thân thể trơn láng của nàng, đoạn nói :”Điều đó tất nhiên có thể, chẳng qua ta sẽ dựng chuyện nàng đã chết ở Hắc Phong trại, như vậy nàng liền không còn nửa điểm quan hệ với Đường gia, trực tiếp ở lại Nam Cung thế gia với ta. Để dễ dàng thì nên dịch dung cho nàng một chút, sau đó đổi tên lại.”
Giang Nhã Phượng tỏ vẻ kiên quyết nói :”Khó khăn lắm ta với chàng mới gặp lại, vì sao phải dịch dung và đổi tên khác? Đường gia thì tính là cái gì? Ta đã hạ quyết tâm theo chàng, ta cái gì cũng không sợ. Nói cho cùng việc của công chúa không phải lỗi của chúng ta, ta Giang Nhã Phượng phải đường đường chính chính làm tiểu lão bà của chàng. Chàng phải đền tội với ta a!”
Giang Nhã Phượng tỏ vẻ kiên quyết nói :”Khó khăn lắm ta với chàng mới gặp lại, vì sao phải dịch dung và đổi tên khác? Đường gia thì tính là cái gì? Ta đã hạ quyết tâm theo chàng, ta cái gì cũng không sợ. Nói cho cùng việc của công chúa không phải lỗi của chúng ta, ta Giang Nhã Phượng phải đường đường chính chính làm tiểu lão bà của chàng. Chàng phải đền tội với ta a!”
Lăng Phong thấy Giang Nhã Phượng kiên định như thế, nhất thời trong lòng thống khoái, nói :”Hảo, ta đây Nam Cung Vũ liền đường đường chính chính cưới nàng, Đường gia nếu dám đến mang nàng trở về, ta liền đánh bọn hắn răng rơi đầy đất.”
Giang Nhã Phượng lúc này mới ôm chặt Lăng Phong, vui vẻ nói :”Đây mới là hảo tướng công của ta a! Hảo Lăng lang!”
“Thế còn chờ gì nữa, hảo nương tử, tiếp tục hầu hạ tướng công của nàng đi a!”
Lăng Phong nói xong liền xoay người chuẩn bị lâm trận.
“A! Chàng như thế nào còn muốn! Ta không được nữa đâu a!”
Giang Nhã Phượng lúc này đã không còn sức lực để phản kháng, Lăng Phong liền cứng rắn xâm nhập. Ngay sau đó, trong phòng lại vang lên tiếng Giang Nhã Phượng hô thiên gọi địa, không ngừng khoái hoạt rên rỉ. Khoái hoạt cùng thống khổ chính là cùng một dạng a!
Home » Story » kiều kiều sư nương » Chương 315: Phi thành vật nhiễu