“Ùm bò ò…”
Trong tiếng bò hống, có một đạo quyền ảnh lóe lên. Ngay khi lang yêu chỉ vừa mở mắt chưa kịp phản ứng, quyền ảnh đã phóng đại ngay trước mắt.
“Oanh…”
Một quyền đánh từ trên cao xuống dưới, đánh vào đầu của cự lang, thậm chí mang theo một trận không khí rung động, ngay cả da lông trên đầu đều ép dẹp về bốn phía.
“Ầm ~~ oanh…”
Cả chiếc giường sụp đổ, bị cơ thể của Lang Yêu ép mạnh trên mặt đất.
Đá trên sàn nhà vỡ vụn, từng mảnh gỗ vụn bắn khắp bốn phía, bụi bặm bao trùm khắp nơi.
“Rống…”
Lang yêu nam tử phụt máu, theo bản năng động vật lập tức cắn về phía cánh tay của Ngưu Phách Thiên khiến lão Ngưu phải thối lui, đồng thời đạp lên trên mặt đất một cái, “rầm…” đạp thủng nóc nhà.
“Rầm rầm rầm…”
Từng miếng mái ngói rớt xuống, Kế Duyên nhìn chỗ trống trên trần nhà, có thể mơ hồ nhìn thấy một luồng yêu phong phóng lên trời.
“Đầu đồng, xương sắt, thắt lưng đậu hũ, lần sau đánh lang, nhớ kỹ đánh vào phần eo.”
“Hắc, Lão Ngưu ta chỉ đang đuổi nó ra khỏi thành thôi!”
Ngưu Phách Thiên lưu lại một câu như vậy, rồi nhún người nhảy lên, chui ra từ lỗ thủng trên nóc nhà mà lang yêu dùng để trốn, cũng hoá thành yêu phong đuổi theo.
Trong tai truyền đến tiếng gào thét kinh hoảng của bọn người hầu Lang Phủ.
Kế Duyên cũng không ngừng chạy, nhưng hắn không xuyên qua lỗ thủng, mà ra ngoài cửa rồi ngự phong bay lên, đuổi theo Ngưu Phách Thiên.
Bởi vì tốc độ cực nhanh, sau một lát, ba người truy đuổi trước sau đã bay ra khỏi Lộc Bình Thành. Ở trong tai của Kế Duyên vang lên tiếng gào thét phách lối của Ngưu Phách Thiên.
“Ha ha ha ha ha… Con chó hoang có tang nhà ngươi, không chạy thoát được đâu, không bằng xoay người đánh với lão Ngưu ta một trận, chết cũng chết thoải mái! Ùm bò ò —- “
Một tiếng bò hống nổ tung phía chân trời. Theo tiếng gào thét, thân thể của lão Ngưu ở trong yêu phong, bên ngoài mơ hồ nhiều hơn một tầng luân lang hư ảo, toàn thân là người, nhưng đỉnh đầu lại có chiếc sừng dài cong.
Trong tiếng gầm, thân thể mờ nhạt tựa như lớn thêm một vòng. Khi tiếng gầm kết thúc, nó lập tức lùi về sát bên cạnh Ngưu Phách Thiên, hóa thành một vòng sáng nhỏ.
“Chó hoang nhỏ, ngươi tu hành không đến đâu, tốc độ chạy trốn không đủ nhanh, nếm thử Bôn Lôi Đề của Lão Ngưu ta!”
Xẹt xẹt…
Yêu phong quanh Lão Ngưu trong nháy mắt tăng tốc, trong lúc lang yêu chưa kịp phản đã bay tới đỉnh đầu nó. Ngưu Phách Thiên trở tay nện xuống, tựa như nện trên một bức tường.
“Ầm ầm ~” vang thật lớn tựa như sấm sét, một đạo hoàng quang sáng lên từ trên đỉnh đầu của lang yêu. Yêu phong quanh Ngưu Phách Thiên nổ tung, gào thét hạ xuống, một chân phi xuống, ở vị trí ngón chân hiện lên hư ảnh móng trâu.
Lúc Kế Duyên chạy đến thì nhìn thấy cảnh tượng này.
“Oanh…”
Đám mây ầm vang, cuồng phòng quanh lang yêu trực tiếp bị cước này đạp nát. Thân thể lang yêu cũng bị đạp rơi, trực tiếp rơi xuyên một tầng mây, mang theo tiếng rít xé gió đập ầm ầm vào mặt đất.
“Ô ô ô… . Ầm ầm…”
Bùn đất trên mặt đất vỡ vụn, bụi bốc cao bốn phía.
“Ngao ô ~~~~~ “
Tiếng sói tru vang lên trên mặt đất, yêu phong nồng nặc. Một đôi mắt đỏ ngầu lóe sáng, một chiếc đuôi sói lớn quét tung bụi mù, phía dưới có một đầu cự lang dài sáu, bảy mét chậm rãi từ trạng thái ngã xuống đứng lên.
“A ha ha ha ha ha ha ha… Muốn hiện nguyên hình liều mạng? Ha ha ha ha ha… Chó hoang, ngoan ngoãn chịu chết đi!!”
Tiếng cười của Ngưu Phách Thiên điên cuồng truyền đến từ bầu trời, thân hình cũng phá vỡ tầng mây hạ xuống. Lúc này, trên đỉnh đầu gã lóe ra một hư ảnh đôi sừng lớn màu vàng ẩn hiện, thân hình cũng giống như tráng kiện khôi ngô hơn trước rất nhiều.
“Nhớ kỹ tên của lão Ngưu ta, chết cũng chết rõ ràng! Lấy mạng chó của ngươi chính là Ngưu Phách Thiên ta! Ùm bò ò rống —- “
Ngay khi tiếng bò rống vang lên, trong nháy mắt nổ nát tầng mây trên bầu trời tảng, lấy lang yêu trên mặt đất làm trung tâm, xung quanh đó tràn ngập mây mù dày đặc. Tựa như từng cơn sóng cuồn cuộn không tiếng động hội tụ về phía lang yêu, thổ linh lưu động đã khóa chặt quanh thân lang yêu.
Lang yêu liều mạng gia tăng yêu lực nhưng tựa như lún trong vũng bùn.
Kế Duyên cưỡi mây rùng mình, đây chính là chiêu lần trước Ngưu Phách Thiên dùng để đối phó nữ yêu, chẳng qua hiện nay thanh thế và uy năng đã gia tăng rất nhiều.
“Gào ~~~~ rống ~~~~ ta căn bản không quen ngươi, cùng là yêu tộc, ngươi vì sao phải…”
“Đi tìm chết —-!”
Mây trên trời tụ lại thành một chiếc rìu khổng lồ trong tay của Ngưu Phách Thiên, căn bản không nói nhảm với lang yêu, điên cuồng lôi những đám mây mù trắng xóa xuống.
“Ầm ầm —- “
Khói bụi trên mặt đất lại bốc lên, vô số cát bay và đá nổ tung.
“Hô… Hô… Hô…”
Ngưu Phách Thiên rơi xuống từ trên không, khí tức trên người đen tối không rõ, cũng có chút không ổn định, thở hổn hển.
“Kế… Kế tiên sinh, bất kể nó là đầu đồng xương sắt eo đậu hũ, ta phát ra uy lực chân chính, dù đầu đồng xương sắt cũng bổ nát~!”
Kế Duyên nhìn từ trên bầu trời, bụi mù mặt đất dần tan đi. So với Lang Yêu, cơ thể của Lão Ngưu quả thực nhỏ bé, nhưng cự lang vẫn bị bổ đôi từ mũi đến cổ, nguyên cái đầu bị xẻ đôi, đỏ trắng tán loạn.
“Hắc hắc hắc, lang yêu này cũng quá nhát gan, bị ta đuổi đánh, căn bản không phát huy hết thực lực đã chết không minh bạch! Thống khoái, thống khoái! Ha ha ha ha ha…”
Ngưu Phách Thiên cuồng tiếu đột nhiên rung động, thở phì phò gấp gáp khôi phục pháp lực và yêu khí.
“Có phải đã phát tiết ở trên cơ thể các cô nương của ở Nhuyễn Ngọc Lâu nhiều quá hay không…”
“Man ngưu nhà ngươi, chưa hỏi được câu nào đã giết nó!”
Kế Duyên bay xuống từ đám mây, nhìn dáng vẻ đắc ý của Lão Ngưu, cố ý quở trách một câu, khiến Ngưu Phách Thiên sửng sốt.
“A? Phải để nó sống sao?”
Gã nhìn xác của Lang Yêu, đầu bị phanh đôi, chết đến mức không thể chết thêm, ngay cả yêu hồn cũng bị một kích kia chém nát.
Chẳng qua, chờ khi Lão Ngưu thấy nụ cười thản nhiên của Kế tiên sinh, nhất thời lại gãi đầu.
“Kế tiên sinh cũng biết đùa à…”
Kế Duyên thu lại nụ cười, lắc đầu.
“Ngược lại cũng không hoàn toàn là nói giỡn. Nó đã được gọi là Lục gia, nói không chừng còn có Ngũ gia, Tứ gia, đại gia gì gì đó, chẳng qua ta đã tính được mấy gia khác đều là người phàm hám lợi mà thôi.”