– Vì sao lại cám ơn ta? Ta phải cảm tạ huynh mới đúng, huynh đã giúp ta không ít chuyện!
Sở Vân cảm thấy kỳ quái.
Hắn nhìn về phía Kim Bích Hàm, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt song phương đều thanh tịnh như nước.
– Ta cảm ơn huynh đương nhiên là có đạo lý của ta!
Kim Bích Hàm đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, hơi bối rối, chuyển ánh mắt sang chỗ khác:
– Cho tới tận bây giờ, ta đối với thế cục của Đôn Hoàng đều thất vọng đến cực dộ, thậm chí tâm đã nguội lạnh. Nhưng những ngày qua, tận mắt chứng kiến Thư gia đảo quật khởi, lại tận mắt thấy được từng trận thắng lợi. Trái tim ánh cùng ánh mắt của ta rốt cục cũng
dần dần mở rộng. Trung thực mà nói, thực sự là vô cùng may mắtn có thể kết bạn cùng với người như huynh. Cùng ngươi chiến đấu, cùng huynh thám hiểm, chính là quãng thời gian đẹp nhất trong đời ta.
– Cho nên, cảm ơn huynh!
Dưới ánh trăng, Hỏa đồng cổ thành, Kim Bích Hàm lần thứ nhất hướng Sở Vân biểu lộ nội tâm.
Nàng mặt quan như ngọc, hai mắt tràn ngập thải quang, tuấn mỹ không tả xiết. Cho dù trầm ổn như Sở Vân thấy cảnh đẹp như vậy, trong lòng cũng không nhịn được nhảy lên một cái.
– Đôn Hoàng Quốc…
Sở Vân cảm thán một tiếng, trong trí nhớ kiếp trước, chợt xuất hiện thân ảnh một người, vỗ vỗ bả vai Kim Bích Hàm nói:
– Phải có lòng tin, Thạch Gia Minh! Vương vị Đôn Hoàng quốc sẽ ở trong tay hoàng tộc. Đối với điểm này ta có thể khẳng định!
– A! Đôi khi ta cảm thấy thấy kỳ quái, không hiểu nổi sự tự tin của huynh đến tột cùng là căn cứ vào cái gì?
Hai mắt Kim Bích Hàm sáng ngời, dò xét.
Xu thế sờ sờ cái mũi, cười trừ, nói đại khái qua loa. Hắn đương nhiên không nói cho nàng biết, trong trí nhớ kiếp trước của mình có một đoạn thông tin về xu thế trong tương lai của Đôn Hoàng quốc.
Trong một đoạn trí nhớ kiếp trước, trong đầu hắn chợt hiện lên thân ảnh một nữ tử.
Nàng chính là hoàng nữ, trong lúc lâm nguy thụ mệnh, tiếp nhận địa vị quốc chủ. Tình hình trong nước lúc đó vô cùng thối nát, nàng dứt khoát tiến hành cải cách, ngăn được cơn sóng dữ. Nàng là truyền kỳ trong thời đại đó. Mọi người gọi nàng là Đôn Hoàng nữ vương, nổi tiếng trên Vương bảng. Nàng là nữ vương đầu tiên trong lịch sử Đôn Hoàng quốc, dưới ánh hào quang của nàng, tất cả mọi thiên tài đều biến thành ảm nhiên thất
sắc.
Kiếp trước, Sở Vân từng nhìn thấy nàng trong một lần lễ khánh điển tại thủ đô Đôn Hoàng. Khi đó nàng ngồi trong hồng kiệu trên lưng một con ngọc tượng. Theo những tấm màn che chập chờn theo gió, mơ hồ có thể thấy được nàng mang trên mặt một tấm mặt nạ vàng lưu ly, lộ ra một đôi mắt đen láy, thâm thúy như mặt hồ sâu. Nàng băng cơ ngọc cốt, đẹp đẽ mà quý phái, giống như một con phượng hoàng đang bay lượn trên
chín tầng trời.
Nàng họ Kim, tên Bích Hàm.
Kim Bích Hàm.
Kim Bích Hàm không biết được bí mật lớn nhất trong lòng Sở Vân, đồng dạng Sở Vân cũng không thể ngờ rằng, Kim Bích Hàm tràn đầy sắc thái truyền kỳ trong trí nhớ kiếp trước, lại đứng ở ngay bên cạnh mình. Đôn Hoàng nữ vương, người hắn từng ngưỡng vọng, cảm thấy xa không thể chạm tới, khiến cho tâm linh hắn chấn động, lại đang kề vai sát cánh chiến đấu cùng hắn.
Đầu năm thứ 754, Tinh lịch.
Tiểu Bá Vương Sở Vân mang theo một chi hạm đội chiến đấu, công hạ Viêm gia đảo. Rồi sau đó lấy ra Hỏa Phương Văn Thư, tất cả Tộc nhân Viêm gia đều quy hàng. Tin tức truyền ra, có thể nói là khiến thiên hạ chấn động. Không chỉ có là nhấc lên sóng gió ngập trời trong Chư Tinh Quần Đảo, hơn nữa lực ảnh hưởng còn nhanh chóng khuếch tán ra những quốc đảo bên cạnh, trong lúc nhất thời lực chú ý của tinh châu, đều đã hướng vào Chư Tinh Quần Đảo, rơi vào gia tộc đã từng được coi là thế lực man hoang — Thư gia.
