Lâm Minh thoáng sửng sốt, hiện tại khu vực hắn còn cách rất xa Thất Huyền địa khu, có thể dùng Truyền Âm phù tìm được hắn cũng chỉ có Mục Thiên Vũ. Truyền Âm phù cự ly siêu xa bậc này giá trị rất cao, dù là Mục Thiên Vũ cũng sẽ không tùy tiện sử dụng.
Đã xảy ra đại sự gì, mà phải dùng Truyền Âm phù cự ly siêu xa vội vã thông báo cho mình?
Mấy hô hấp sau, bên tai Lâm Minh vang lên thanh âm mơ hồ đứt quãng của Mục Thiên Vũ:
– Lãm Nguyệt tông trong một đêm bị diệt môn, đệ tử may mắn còn sống mười không còn một, thú triều bùng nổ khắp nơi, đã khẳng định là tông chủ Ngự Thú tông của Nam Hải Ma Vực tự mình ra tay, làm việc nhớ lấy hãy cẩn thận!
“Hả?”. Lâm Minh kinh hãi trong lòng, Lãm Nguyệt tông bị diệt môn!? Tại sao có thể như vậy!
Lãm Nguyệt tông, là một trong mười chín tông môn tam phẩm ở phụ cận Thần Hoàng đảo. Tuy rằng thực lực so ra kém Thất Huyền cốc, nhưng dù sao cũng là tông môn tam phẩm, có được số lượng cao thủ Tiên Thiên có lẽ cũng không thấp hơn trăm vị, đồng thời bên trong tông môn có thể còn có một trưởng lão Toàn Đan tọa trấn, vậy mà chỉ trong một đêm bị diệt môn!
Nam Hải Ma Vực lại động thủ trước!
Lâm Minh khiếp sợ qua đi, đột nhiên hiểu được dụng ý của Nam Hải Ma Vực làm như thế, đây là định phá hủy liên minh giữa Thần Hoàng đảo và mười chín tông môn tam phẩm.
Lãm Nguyệt tông cách Nam Hải Ma Vực gần nhất, chỉ cần bố trí năm, sáu cao thủ Toàn Đan vượt biển lẻn vào Lãm Nguyệt tông, trong một đêm là có thể diệt môn!
Nam Hải Ma Vực tạm thời không động tới Thần Hoàng đảo, nhưng họ lại có thể động tới những tông môn tam phẩm này. Một lần tới năm, sáu cao thủ Toàn Đan, ai có thể ngăn cản?
Nam Hải Ma Vực có thể tiêu diệt Lãm Nguyệt tông, cũng có thể tiêu diệt Thất Huyền cốc!
Chỉ sợ cũng chỉ có tông môn tam phẩm đỉnh cấp như Lạc Vân môn, Khổng Tước sơn… Mới có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình. Kể từ đó, liên minh giữa Thần Hoàng đảo và mười chín tông môn liền rơi vào tình thế nguy cơ nguy ngập, Thần Hoàng đảo không có khả năng bảo hộ các tông môn tam phẩm, thảm kịch bị diệt môn đặt ở trước mắt, ai mà không sợ?
Nếu Thần Hoàng đảo bị Nam Hải Ma Vực đánh bại, Nam Hải Ma Vực thống trị toàn bộ Thần Hoàng châu của mười chín tông môn. Có lẽ những tông môn này còn có thể kéo dài hơi tàn, nhưng liên hợp với Thần Hoàng đảo phản kháng Nam Hải Ma Vực, lại không thể thấy được ánh mặt trời ngày mai.
Nghĩ đến đây, Lâm Minh không kìm được kinh hãi cảm khái, Nam Hải Ma Vực quả nhiên là tác phong của tông môn ma đạo, làm việc quả quyết tàn nhẫn, không chần chừ chút nào, thậm chí ngay cả một phong thư cảnh cáo bọn họ cũng không có phát ra, trực tiếp ra tay diệt môn!
Chẳng những diệt môn, còn dùng Ngự Thú tông ra tay, phát động thú triều, về khủng bố của thú triều, các loại lịch sử điển tịch đã ghi lại vô số. Mấy vạn năm qua, toàn bộ Thiên Diễn đại lục không biết có bao nhiêu quốc gia bị hủy diệt trong thú triều. Xa không nói, chỉ nói riêng bộ lạc họ Na ở Nam Cương, chính vì thú triều mới bị Hỏa Xi bộ lạc gồm thâu.
Thú triều… Đột nhiên tâm thần Lâm Minh chấn động. Nguy rồi! Gia tộc họ Lâm bọn họ ở ngay Thanh Tang thành, mặt phía nam chính là Thanh Tang sơn. Thanh Tang sơn kéo dài mấy ngàn dặm, thẳng tới trung tâm Nam Cương!
Phạm vi bên ngoài Thanh Tang sơn không có gì, nhưng càng vào sâu, hung thú càng cường đại. Một khi thú triều bùng nổ, Thanh Tang thành tọa lạc ở dưới chân Thanh Tang sơn sẽ đứng mũi chịu sào!
Nghĩ đến đây, Lâm Minh hít ngược một hơi khí lạnh. Hắn phải lập tức quay về nhà, Thanh Tang thành là gia hương của hắn, giống như gốc rễ của hắn, hắn không thể nhìn gia hương bị hủy trước mắt.
Theo hết năm qua đi, thời tiết càng ngày càng ấm hơn, băng tuyết hòa tan, vạn vật sống lại, cây cối nhú ra cành lá xanh nhạt, các loại động vật nhỏ chạy nhảy tung tăng vui đùa ở trong rừng.
Đây là một chỗ thâm cốc giống như thế ngoại đào nguyên, rất ít có người biết. Ở trong thâm cốc này lại có một trạm dịch của Thất Huyền cốc thiết lập nơi đó. Cái gọi là trạm dịch, kỳ thật chính là điểm Truyền Tống trận trung chuyển, với nội tình của Thất Huyền cốc, khó có thể xây dựng Truyền Tống trận cự ly xa vượt qua mấy chục vạn dặm, mà phải thiết lập điểm trung chuyển ở giữa đường.
Nơi trạm dịch này, hàng năm luôn có cao thủ trấn thủ, trong đó chủ chấp sự Lưu Nguyệt Sơn tu vi đã đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ.
Ở bên ngoài trạm dịch, hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo, mà bên trong trạm dịch thì lại bao phủ một bầu không khí trầm trọng. Lưu Nguyệt Sơn đang cau mày, cúi đầu trầm tư suy nghĩ điều gì. Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến một tràng tiếng kêu thanh thót, Lưu Nguyệt Sơn ra cửa nhìn, liền thấy một sinh vật hình rồng có hai cánh dài vặn vẹo thân mình bay xẹt qua đỉnh núi, rất nhanh liền chui vào giữa hai ngọn núi mất bóng dáng.
Lưu Nguyệt Sơn chưa kịp phân biệt rõ đó rốt cuộc là vật gì, liền nhìn thấy một thân ảnh màu đen từ không trung nhảy xuống, vững vàng đứng trên mặt đất.
Người tới là một thiếu niên áo đen, nhìn qua chừng mười bảy, mười tám tuổi, vừa hiện ra hình dáng dường như cất giấu một khí tức sắc bén khiến lòng người kinh sợ.
Lưu Nguyệt Sơn co rụt đồng tử lại, người này là…
– Lưu Nguyệt Sơn phải không?
Lâm Minh vung vẩy lệnh bài trong tay, đó là Xích Kim Thất Huyền lệnh chỉ đệ tử thân truyền của Thất Huyền cốc mới có.
Lưu Nguyệt Sơn hoảng sợ, đệ tử thân truyền!?
Là chấp sự một trạm dịch, địa vị của hắn không bằng phủ chủ của Thất Huyền võ phủ Hoắc La quốc, về phần đệ tử thân truyền so ra địa vị còn cao hơn trưởng lão này, với hắn mà nói tuyệt đối là nhân vật cao cao tại thượng.
– Lưu Nguyệt Sơn chấp sự trạm dịch Hoắc La quốc ra mắt đại nhân!
Lúc này Lâm Minh lòng nóng như lửa đốt, đâu có bận tâm những lễ nghi rườm rà này, hắn nói thẳng:
– Lưu Nguyệt Sơn! Ta hỏi ngươi, Thiên Vận quốc có bùng nổ thú triều hay không?
Lưu Nguyệt Sơn quản hạt trạm dịch, cũng dùng để truyền tống tin tức, hơn nữa vị trí lại cách không xa Thiên Vận quốc, thực có thể trước một bước nhận được tin tức.
– Bẩm đại nhân! Thuộc hạ cũng không có nhận được tin tức gì. Hiện giờ chung quanh Thất Huyền địa khu bùng nổ thú triều, tin tức cầu viện như tuyết rơi, tổng tông đã có chút đáp ứng không xuể!
Thất Huyền địa khu rộng lớn như vậy, nhưng người của Thất Huyền cốc lại rất ít, cao thủ Tiên Thiên một hai trăm người, cao thủ Hậu Thiên hơn một ngàn người, cộng thêm đệ tử Ngưng Mạch, tính toàn bộ đệ tử bình thường tổng cộng cũng chỉ một hai vạn người mà thôi. Nếu phải tập trung phòng bị Thất Huyền cốc bị diệt môn, vừa muốn cứu viện cho ba mươi sáu nước ở chung quanh, đâu có nhiều người như vậy?
Lâm Minh thở nhẹ một hơi, không có tin tức của Thiên Vận quốc, tuy nhiên hiện tại, không có tin tức đã xem như tin tức tốt! Hắn hơi lưỡng lự một lát, rồi nói với Lưu Nguyệt Sơn:
– Lưu chấp sự! Phiền ngươi thông báo về tổng tông, có thể phái một ít nhân thủ đến Thiên Vận quốc hay không? Chỉ cần Ngưng Mạch kỳ là được!