Chiến Nam Thiên nhìn về chỗ chiếc gương ban nãy, thật ra đó là hình ảnh phản chiếu từ cửa sổ.
Hắn trợn trừng mắt nhìn chòng chọc Mộ Nhất Phàm: “Mộ — Nhất — Phàm, mày dám dùng ảo thuật với tao!”
Thực sự không thể tha thứ, bởi vì, Mộ Nhất Phàm vừa chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn, chạm tới những tháng ngày tăm tối nhất trong cuộc đời hắn, đoạn ký ức mà hắn không muốn nghĩ tới một chút nào.
Mộ Nhất Phàm chép chép miệng: “Nhanh như thế đã bị lật tẩy, tao còn tưởng mày phải ở trong ảo thuật ít nhất một tiếng, mới nhận ra tao dùng ảo thuật với mày cơ, tiếc quá, tiếc quá đi.”
Thật đáng tiếc, ban nãy suýt chút nữa là đã có thể giết chết Chiến Nam Thiên rồi, thế mà Chiến Nam Thiên lại tỉnh táo trước lúc quan trọng nhất.
Chiến Nam Thiên tức giận gầm lên một tiếng, một cơn sóng âm mạnh mẽ quật vào người Mộ Nhất Phàm.
Nhưng đối phương là tang thi cùng cấp bậc, sóng âm vốn chẳng có tác dụng gì với Mộ Nhất Phàm.
Thế nhưng, đám tang thi từ đằng xa xa nghe thấy tiếng gầm của Chiến Nam Thiên, lại trở nên hết sức cáu kỉnh, cũng càng thêm hung hãn, rất nhiều tang thi cấp thấp xoay người quay trở về phía thành B.
Tang thi trung cấp có ý thức thì đợi chỉ thị từ tang thi cao cấp.
Phan Nhân Triết đợi mãi mà không thấy Dung Tuyết quay về, đành phải ra lệnh cho tang thi vào thành tìm chỗ con người ẩn núp.
Tang thi có dị năng nhận lệnh, đang muốn dùng dị năng bay về thành B, lại nghe thấy từ xa xa truyền tới tiếng gào, nhất thời, cắt ngang mọi hành động của bọn chúng, ép chúng không được cử động.
Sau đó, lại một tiếng gầm vang lên, giải trừ mọi áp bức của bọn chúng.
Nhưng vừa mới giải trừ, lại một tiếng gào vang lên, ép chúng phải rời đi.
Cứ như vậy hai tiếng gầm khác biết cứ lặp đi lặp lại, đầu đám tang thi mỗi lúc một đau, giống như muốn nổ tung, nhưng vẫn có ý chí khống chế mọi hành động của bọn chúng.
Nhưng bọn chúng lại không biết phải nghe ai, dù nghe ai cũng sẽ bị một ý niệm khác cắt đứt, khiến đầu chúng đau như muốn vỡ ra, vô cùng đau đớn.
Tất cả tang thi đều ngửa đầu lên trời mà gào thét, phát ra tiếng kêu thống khổ.
Ngay cả tang thi cao cấp cũng không chịu nổi hai tang thi vương hành hạ, đau không đứng dậy nổi, thậm chí ngã lăn xuống đất.
Mọi người trong thành nghe thấy tiếng tang thi truyền tới, không khỏi lo lắng, hy vọng có thể mau chóng rời khỏi thành B.
Cũng may là đường hầm Chiến Bắc Thiên bảo nhóm Tôn Tử Hào thông rất rộng rãi, cũng bằng phẳng, còn dùng hàng rào ngăn cách hơn hai mươi đường cho xe chạy, tránh cho mọi người chen chúc vào đường xe chạy khác gây ùn tắc.
Đồng thời, dưới sự sắp xếp của nhóm Tôn Tử Hào, rất nhiều người không có xe cũng có thể lên xe rời đi.
Ngoài ra, nếu chen ngang hay làm loạn thì sẽ bị bắt dừng lại tại chỗ, không được rời đi, cho nên, mọi người không dám làm loạn, khiến mọi chuyện tiến hành rất đỗi thuận lợi, cũng nhờ vậy mà không bị ùn tắc.
Chỉ nửa giờ ngắn ngủi, đã có một nhóm người nhỏ rời đi.
Chiến Bắc Thiên nghe thấy tiếng gầm, liền tìm được tòa nhà nơi Mộ Nhất Phàm đang ở.
Thấy Mộ Nhất Phàm vẫn bình yên vô sự, hắn thả lỏng mình, đi tới bên cạnh Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên, hai mắt sáng lên: “Sao rồi? Có chắc là em họ anh không?”
“Tám mươi phần trăm là nó.”
“Thế tiếp theo đây anh định làm gì?”
Chiến Bắc Thiên nhìn về phía Chiến Nam Thiên.
Chiến Nam Thiên thấy Chiến Bắc Thiên tới, ngừng gầm lại, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc bọn họ.
Đột nhiên, cơ thể hắn phun ra một lượng hắc khí lớn, như cơn sóng mạnh mà quật vào người nhóm Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên đưa Mộ Nhất Phàm rời khỏi tòa cao ốc.
Cùng lúc đó, Mộ Nhất Phàm phóng ra dị năng hệ quang muốn thanh lọc hắc khí, nhưng không thành công, bởi vì lần này không giống như khi ở khu thành phía bắc, khi đó không có chủ thể khống chế hắc khí, cho nên mới thanh lọc được.
Hôm nay, Chiến Nam Thiên ở đây, hắc khí bị hắn khống chế, nuốt trọn dị năng hệ quang.
Chiến Bắc Thiên đưa anh tới nơi an toàn, để Mộ Nhất Phàm rời khỏi đây, còn hắn thì đối phó với Chiến Nam Thiên.
Mộ Nhất Phàm không đồng ý: “Một mình anh chỉ kéo dài được thời gian, có em thì sẽ khác, hai chúng ta có thể nhanh chóng giải quyết hắn.
Chiến Bắc Thiên cũng mong có thể giải quyết Chiến Nam Thiên trong thời gian ngắn, nên đành đồng ý để Mộ Nhất Phàm ở lại.
Mộ Nhất Phàm lại nói thêm: “Hắn là tang thi, chúng ta đánh những vị trí khác trên người hắn cũng vô ích, chỉ có thể tấn công đầu hắn, nhưng dị năng của chúng ta vừa tới gần hắc khí đã mất hiệu lực, đây mới là điểm khó nhằn nhất.”
Chiến Bắc Thiên nói: “Hắn cũng không dám tới gần anh, sợ anh sử dụng dị không gian với hắn.”
“Chúng ta..”
Mộ Nhất Phàm còn chưa nói hết, Chiến Nam Thiên từ trong tòa nhà lao ra, cả người đầy hắc khí tựa như đám mây đen tối thui.
Chiến Bắc Thiên liền nói: “Chúng ta tách ra hành động đi.”
Dứt lời, hai người hết sức ăn ý mà tách ra đi về phía đông và phía tây.
Đột nhiên Mộ Nhất Phàm xoay người, dùng một kết giới to lớn bao quanh Chiến Nam Thiên.
Chiến Bắc Thiên nhân lúc trước khi kết giới của Mộ Nhất Phàm bị hắc khí của Chiến Nam Thiên nuốt lấy, lật tức phóng ra dị không gian, sau đó lại phóng lưỡi chém không gian vừa mạnh như gió bão vừa thoắt ẩn thoắt hiện về phía Chiến Nam Thiên.
Trong khoảnh khắc kết giới của Mộ Nhất Phàm bị hắc khí nuốt lấy, dị không gian bao vây Chiến Nam Thiên, đồng thời, phóng ra lưỡi chém mãnh liệt vào người Chiến Nam Thiên.
Lúc này, dưới sự phối hợp vô cùng ăn ý của hai người, hắc khí bị đánh tan