Ba thành ư? Miêu Nghị nghe vậy mừng rỡ không thôi, có thể nói là liên tiếp chắp tay cảm tạ.
Hắn quay lại rút thanh bội kiếm đeo bên hông ra quan sát, chỉ thấy toàn thân ngăm đen, hình thù bình thường, nhưng cũng là một thanh pháp bảo nhị phẩm.
– Đi!
Miêu Nghị ngắm nhìn bốn phía một vòng, đột nhiên ném ra, bảo kiếm lóe thanh quang mới bay ra không tới hai trăm thước, hắn đã cảm thấy sắp mất đi liên lạc với pháp lực của mình, bèn thi pháp chỉ một cái, phi kiếm bay lên cao chém xuống.
Ầm! Một khối đá núi bị chém nát, Miêu Nghị xoay tay lại vẫy một cái, phi kiếm ung dung quay về, chui vào vỏ đeo bên hông hắn.
Chỉ nhát chém này đã khiến cho Miêu Nghị phải hít mạnh một cái, lắc đầu liên tục, bằng tu vi của hắn hiện tại thi triển phi kiếm quá mức tiêu hao pháp lực, thỉnh thoảng dùng một chút còn tạm được, sử dụng liên tục sẽ không chịu nổi, đổi lại là tu vi Thiên nhi cùng Tuyết nhi chỉ sợ cũng không thể thi triển.
Hắn giơ tay run lên, trong vòng tay trữ vật lóe ra một thanh Nghịch Lân thương đen nhánh xuất hiện nơi tay, vừa thi pháp lập tức phát giác chỗ khác với trước kia.
Giữa thanh quang lóe lên, mũi thương ba cạnh gai ngược sắc bén chợt lộn một cái, gai ngược lật lại, nhanh chóng ba hợp một hóa thành một mũi thương có hình dáng khác.
Miêu Nghị yêu thích vô cùng, thật ra thì hắn nhiều lần chinh chiến chém giết đã sớm ý thức được, mũi thương gai ngược thật sự là vừa có lợi vừa có hại.
Có lợi là gai ngược có thể tăng thêm uy lực, trong lúc xuất thương thu thương trở về, chỉ cần bị gai ngược móc trúng, địch nhân không chết cũng bị thương. Nhất là dưới tình huống phải đối mặt quần công, trường thương tùy ý vung vẩy, lực sát thương cực lớn.
Bất lợi là đối mặt người tu vi cao hơn không dám thẳng tay tấn công, bởi vì gai ngược trên mũi thương rất dễ dàng bị vũ khí đối phương móc trúng. Nếu bị móc phải, e rằng tu vi người ta cao hơn, chỉ cần giật mạnh là có thể hất bay thương của Miêu Nghị. Nếu không phải thương pháp hắn không tầm thường, nói không chừng đã sớm gặp chuyện này.
Chỗ lợi chỗ hại này thật là làm cho hắn vừa yêu vừa hận, có vẻ khó có thể lựa chọn, hôm nay may quá, không nghĩ tới Yêu Nhược Tiên lại có thể hóa mục nát thành thần kỳ, lại làm cho mũi thương biến hóa như vậy, Miêu Nghị có cảm giác hưng phấn giống như hổ thêm cánh.
Quay đầu lại liếc nhìn Hắc Thán, Miêu Nghị cầm thương phi thân lên lưng nó, điên cuồng chạy một mạch xuống chân núi, vừa chạy vừa vung thương đâm thật nhanh trước sau trái phải.
Chạy đến chân núi, Miêu Nghị hồi mã thương, Hắc Thán nhanh chóng quay đầu, lại xông lên núi lần nữa tới, chỉ thấy mũi Nghịch Lân thương không ngừng theo động tác của hắn đâm ra thu vào mà biến hóa rắc rắc, lúc chợt gai ngược, lúc chợt cạnh trùy.
Mặc dù không có địch nhân, nhưng khí thế xuất thương lợi hại sắc bén của Miêu Nghị cũng khiến cho Yêu Nhược Tiên phải khẽ lắc đầu, âm thầm thở dài. Luyện chế cho Miêu Nghị bộ pháp bảo nhị phẩm này, không biết sẽ có bao nhiêu người bỏ mạng ở trong tay tiểu tử, tiểu tử này không phải là hiền lành, giết người cũng sẽ không cảm thấy mềm lòng chút nào…
Thiên nhi cùng Tuyết nhi cũng ngơ ngác nhìn nhau, thương pháp Đại nhân xuất ra mang lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo trong lòng. Từng thương đâm ra lộ ra một chữ giết, thương pháp của hai nàng thiếu sót khí phách và sát khí giống như Miêu Nghị.
Trở lại bên ngoài sơn động, Miêu Nghị thu thương nhảy xuống ngựa, từng luồng sương mù đen kịt nổ tung, nhanh chóng thu chiến giáp vào trong vòng tay trữ vật.
– Pháp bảo nhị phẩm này tiêu hao pháp lực quá lợi hại, tốc độ tiêu hao pháp lực gấp mười lần so với ta sử dụng pháp bảo nhất phẩm, sợ là không thể sử dụng lâu dài.
Miêu Nghị tinh thần phấn chấn đồng thời lại than thở tiếc nuối.
Yêu Nhược Tiên nhìn chằm chằm quang ảnh Bạch Liên thất phẩm biến mất trên Mi Tâm Miêu Nghị, lắc đầu nói:
– Tu vi ngươi mới Bạch Liên thất phẩm, sử dụng pháp bảo nhị phẩm tự nhiên phí sức, đổi lại là pháp bảo tam phẩm, ngươi muốn điều khiển cũng rất khó khăn. Rốt cục là ngươi đắc tội điện chủ các ngươi thế nào, khiến cho y tống một kẻ có tu vi thấp như ngươi tới Tinh Tú Hải như vậy?
Miêu Nghị cười khổ nói:
– Ta cũng vẫn muốn làm rõ ràng xem đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng ta không có tư cách gặp mặt người ta…
– Ta vẫn chưa bắt đầu luyện chế phù triện, chờ ta rảnh rỗi hãy nói.
Yêu Nhược Tiên lắc đầu một cái, xoay người rời đi, trở về sơn động.
Có được bộ pháp bảo nhị phẩm này nơi tay, Miêu Nghị cũng không vội, cũng không thúc giục lão, dẫn theo hai nàng trở về.
Về tới phủ đệ của mình, Miêu Nghị hỏi thăm tình huống của Trấn Hải sơn trong những năm qua. Hai nàng đã biết rõ chuyện Trấn Hải sơn như lòng bàn tay, kể ra liên tục tình huống các lộ động phủ và bản bộ Trấn Hải sơn.