Miêu Nghị cùng không biết Thanh Chủ là có ý hay là vô tình. Liêu Ứng Đồng năm đó chính là bộ hạ cũ của hắn trong Cận Vệ quân, cũng là người sống sót trong trận đánh Dậu Đinh vực năm đó. Sau đó Hắc Long ty bị giải tán, Xung quân đến nơi này, còn Thanh Nguyên Tôn vừa khéo lại là thủ hạ của Liêu Ứng Đồng.
Ánh mắt Miêu Nghị quét một vòng chung quanh, thấy bên cạnh không người, cho nên cười nói:
– Không tệ lắm, lại thăng tổng trấn rồi. Nhóm nửa chi hổ kỳ của hắn năm đó may mắn còn tồn tại lại các bộ tốt, giờ này trong Cận Vệ quân đa số đều bò đến vị trí Đại thống lĩnh, ngồi trên vị trí tổng trấn cũng có một số, thí dụ như Liêu Ứng Đồng trước mắt, còn người năng lực bình thường không thượng tiến lên được cũng có. Tổng thể mà nói xoay sở cũng không quá kém, dù sao sau lưng có đầy đủ tài nguyên tu luyện chống đỡ, đối với tu vi đề thăng là một trợ lực lớn, mà tu vi đề thăng đối với với việc bò hướng lên trên lại là một thứ không thể thiếu.
Liêu Ứng Đồng cười nói:
– Khiến cho đại nhân chê cười rồi, mới vừa thăng không lâu, chuyện năm trăm năm trước.
Ánh mắt Miêu Nghị lại quét chung quanh.
– Như ngươi quang minh chính đại gặp mặt ta, chẳng lẽ không sợ đưa tới hoài nghi?
Liêu Ứng Đồng đáp:
– Đại nhân chớ lo lắng, rất đúng dịp là, mới vừa nhận được ám hiệu phía trên, cho tôi nghĩ biện pháp gắn lại cựu tình với đại nhân, thuận tiện an bài cho đại nhân và điện hạ gặp nhau.
Hắn ngay từ đầu cũng không biết Thanh Nguyên Tôn là ở trong hàng thủ hạ của hắn, bởi vì trong một thời kỳ bên này người bị điều chỉnh ra ra vào vào không chỉ có một Thanh Nguyên Tôn, sau đó vẫn là Miêu Nghị bên này nói cho hắn biết, bảo cho hắn chú ý một chút, cho nên lúc đó hắn mới giật mình, thiên tử không ngờ lại thành thủ hạ của hắn.
– À!
Miêu Nghị cười ha hả, thật đúng là đúng dịp rồi, hắn chính là nhắm về chuyện này, lúc này hỏi:
– Điện hạ ở đâu?
– Trên sơn ải, bên phải người canh giữ ở cạnh mỏm đá nhọn đó chính là…
Miêu Nghị lúc này nghiêng đầu nhìn lại, pháp nhãn quét qua xem xét, thật đúng là Thanh Nguyên Tôn, một thân kim giáp, cầm trường thương trong tay yên lặng đứng yên, trà trộn vào giữa các đồng chí, không khác gì người thường, chẳng qua là gương mặt, hình dáng và biểu tình rõ ràng thành thục hơn rất nhiều so sánh với năm đó. Bị sự chênh lệch lớn như vậy đả kích lại ở tầng dưới chót sống nhiều năm như vậy, đoán chừng muốn không thành thục cũng khó khăn.
– Thanh Nguyên Tôn rõ ràng cũng nhìn thấy hắn, ánh mắt đối thị với hắn, thần tình phức tạp.
Liêu Ứng Đồng âm thầm quan sát phản ứng của Miêu Nghị, trong lòng thầm cảm thấy cả kinh, không biết đây rốt cuộc là tình huống gì, phía trên Cận Vệ quân không ngờ lại an bài cái này, hắn phát hiện vị cấp trên cũ này không ngờ thật đúng là có chút sâu không lường được. Mà chuyện Miêu Nghị đánh nhau với 500 vạn tinh nhuệ của Đông quân hắn cũng nghe phong phanh rồi. Vừa mới nghe được lời đồn, rằng 500 vạn tinh nhuệ Đông quân đó đã thua trên tay của vị thượng ty cũ này.
– Đại nhân, nghe nói 500 vạn Đông quân tinh nhuệ muốn phục kích đại nhân tại Hắc Long Đàm?
Liêu Ứng Đồng thử hỏi một tiếng.
– Ừ. Là có chuyện như vậy, mới vừa bị ta diệt hơn 200 vạn, những người còn lại đã chạy rồi, nhưng mà điều này ngươi biết là được, tạm thời đừng lộ ra bên ngoài, ta còn đấu cùng vị Doanh Thiên Vương kia.
Miêu Nghị sau khi tỈnh hồn lại gật gật đầu, chuyện này cũng không giấu diếm hắn, cũng có ý để lộ ra một chút, nhẹ nhàng ung dung ý vị không để Doanh Cửu Quang ở trong mắt, sau đó nhìn về phía hắn nói:
– Ngươi an bài một chút, cho ta gặp qua điện hạ, tận lực đừng làm cho những người khác nhìn thấu cái gì, thân phận của điện hạ còn cần giữ bí mật.