Lão ta nói rồi nhìn cao thủ Chiêu Châu, lạnh lùng nói: “Các người vội để cậu ta gia nhập Võ Minh như thế, không sợ bị cậu ta liên lụy ư?”
Quả nhiên, sau khi nghe lão ta nói khích xong, một số cao thủ Võ Minh cũng có vẻ lo lăng.
Nhưng điều khiến Dương Thanh vui mừng chính là, không có ai đứng ra vào lúc này, đòi đuổi Dương Thanh vừa gia nhập Võ Minh đi.
Đỗ Trọng lạnh lùng nói: “Bách Lý Trường Không, ông đừng châm ngòi ly gián ở đây nữa, cậu Thanh gia nhập Võ Minh là vinh hạnh của Võ Minh chúng ta, nếu người nước Dương dám ra tay, Võ Minh cũng dám liều mạng một trận!”
“Đúng thế, liều mạng một trận!”
“Liều mạng một trận!”
Lời Đỗ Trọng nói đã dấy lên sĩ khí của Võ Minh, tất cả cao thủ Võ Minh đều khoát tay, hô lớn.
Chuyện này khiến Bách Lý Trường Không càng thêm giận dữ, lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, đều do anh cả.
Dương Thanh nhìn về phía Aoki Yamato, híp mắt: “Ông nghĩ sao rồi? Dẫn người cút đi? Hay đánh ngay bây giờ đây?”
Trong mắt Bách Lý Trường Không tràn ngập vẻ khinh thường, lão ta không tin Aoki Yamato sẽ bị Dương Thanh đe dọa.
Lão ta đã tự cảm nhận sự mạnh mẽ của Aoki Yamato, ông ta chỉ cần dùng một tay để dễ dàng đánh bại lão ta.
Dương Thanh là cái thá gì chứ?
Nếu Aoki Yamato muốn giết Dương Thanh thì dễ như bốn, sao có thể bị một câu của Dương Thanh quát lui được.
Trong lúc Bách Lý Trường Không nghĩ thế, Aoki Yamato bỗng mỉm cười, nhìn về phía Dương Thanh: “Tôi nghĩ cậu Thanh nói không sai, thời điểm người luyện võ nước Dương chúng tôi khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu là ngày mai, nếu đánh bây giờ thì mai nên làm gì chứ?”