Vân Phiếm Phiếm cảm thấy có chút kỳ quái.
Bất quá vẫn tính đi xem một lần xem sao.
Rốt cuộc thì đối phương mới chỉ xem sơ yếu lí lịch của cô liền bảo cô đi thử luôn.
Đến lúc đó không chừng người ta lại không muốn thuê cô nữa thì sao.
Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, cô miễn cưỡng lắm mới thấy được biệt thự tư nhân ở phía trước.
Biệt thự màu trắng giống như một tòa lâu đài, cao chót vót ở trong màn mưa.
Bên ngoài biệt thự là hàng rào màu trắng, bên trên phủ đầy lá xanh.
Dàn tường vi màu hồng nhạt mọc lên san sát nhau, có cánh hoa bị hạt mưa to đè nặng xuống còn ngoan cố mà ưỡn cao đầu lên.
Vân Phiếm Phiếm đi tới cổng lớn, ấn chuông.
Máy ghi hình ở bên cạnh nhanh chóng sáng lên.
Trên màn hình xuất hiện một dì giúp việc.
“Xin hỏi cô là?”
“Cháu là gia sư mới tới, họ Nguyễn ạ.”
Biểu tình của đối phương hơi thay đổi, sau đó vội vàng nói: “Tiểu thư chờ một chút.”
Rất nhanh, cánh cửa đã mở ra.
Cô đi một đường vào tận bên trong, lúc đi tới cửa biện thự liền có người ra mở cửa cho cô.
Chính là dì giúp việc ban nãy vừa nói chuyện với cô.
Vân Phiếm Phiếm thu ô, người giúp việc vội vàng nhận lấy, đặt ở huyền quan.
Toàn bộ phòng khách trong nhà đều lộ ra một loại phong tình dị quốc, trên tường treo mấy bức tranh trừu tượng mà cô xem không hiểu. Cầu thang xoắn ốc kiểu âu được phủ lên bởi thảm hồng nhung được chế tác thủ công, uốn lượn một đường lên trên.
Người giúp việc đưa cô lên tầng hai, đến một căn phòng, người đó mói nói: “Lão gia có dặn là tiểu thư có thể trực tiếp vào dạy, nếu thiếu gia vừa lòng thì ngài có thể làm lâu dài, còn nếu thiếu gia không hài lòng thì ngài sẽ được lãnh một ngày lương.”
Nói xong liền trực tiếp lui xuống lầu.
Vân Phiếm Phiếm duỗi tay, cầm lấy tay nắm cửa.
Nhẹ nhàng xoay một cái, hình như không khóa?
Cô đẩy cửa, đi vào trong.
Bên trong là một mảnh đen nhánh, nương vào ánh sáng từ bên ngoài, cô mơ hồ có thể nhìn thấy tấm rèm màu đỏ đen trước mặt.
Tấm rèm rũ trên mặt đất, tựa như lóe lên u quang, hoa văn trên rèm vô cùng dị thường, tựa như mấy đóa hoa đang nở rộ.
Cô không đóng cửa, tiếp tục đi vào bên trong.
Bước chân thong thả, chỉ sợ sẽ té ngã. Lúc đi tới, cô cứ có cảm giác là mình dẫm phải thứ gì đó trên mặt đất