“À.”
Lão Ngưu lên tiếng, thấy Kế Duyên đã cất bước ra khỏi ngõ nhỏ, cũng vội vàng đuổi theo.
. . .
Tại một khu vực phồn hoa ở thành Nam, ban ngày nơi đây ngựa xe như nước, tiếng người ồn ào, đến tối thì vô cùng yên tĩnh. Vị trí trung tâm là một ngôi miếu Thành Hoàng. Trong miếu, đèn chong vẫn sáng, nhưng người coi miếu đã sớm nghỉ ngơi.
Từ ngõ thanh lâu đi thẳng đến đây, Kế Duyên và Ngưu Phách Thiên đứng ở bãi đất trước cổng Miếu nhìn vào trong, khí tức Thần Đạo mờ nhạt, nguyện lực tán mà không ngưng.
Hắn mở lớn pháp nhãn. Trong tầm mắt, trên bầu trời của miếu thờ dâng lên từng đợt khói trắng nhàn nhạt.
“Vào xem.”
Hai người tiến về phía trước mấy bước, nhẹ nhàng nhảy vào sân miếu, sau đó như một cơn gió mát đi vào trong miếu, lướt qua các thiên điện tiến thẳng tới chủ điện.
“Két…”
Đẩy cửa ra, đèn chong trong miếu rọi sáng chủ điện. Trong ánh đèn lờ mờ, tượng đất của Thành Hoàng vẫn uy nghiêm như cũ, nhưng ở trong mắt của Kế Duyên lại hoàn toàn không có thần vận.
“Hắc hắc, thú vị, một yêu quái như lão Ngưu ta lại có thể đi vào chủ điện của miếu Thành Hoàng, có ý tứ!”
Ngưu Phách Thiên ở bên cạnh cười hắc hắc, nhưng biểu cảm trên mặt của Kế Duyên có chút buồn bã.
“Thần Đường chi hỏa đã tắt, Âm Ti Quỷ Môn Quan lẩn trốn, ngôi miếu này bỏ không ít nhất cũng hơn mấy tháng rồi. Đương nhiên sẽ không có Thành Hoàng hay Quỷ thần đi ra hỏi tội ngươi. Không ngờ ngay cả Lộc Bình Thành cũng không có Quỷ thần bảo vệ…”
Chuyện này nằm ngoài dự liệu của hắn. Với quy mô của Lộc Bình Thành, nếu như Thành Hoàng còn ở, đạo hạnh chắc không yếu.
Ngưu Phách Thiên cũng nhìn ra vấn đề của miếu thờ, chỉ chờ Kế Duyên nói ra phán đoán cuối cùng.
“Nói như vậy, Thành Hoàng nơi này thực sự sớm đã thần vẫn rồi?”
“Thần vẫn cũng tốt, tự mình chặt đứt liên quan đến Thần Đạo cũng được. Mất Thành Hoàng, Quỷ thần còn lại căn cơ tổn hao nhiều, chắc là đã trốn vào Âm Ti, phong ấn Quỷ Môn Quan, đợi Thành Hoàng quay về.”
“Quay về?”
Kế Duyên gật đầu.
“Thần Đạo cực kỳ huyền diệu. Chúng sinh còn tế bái thì quỷ thần bất tử. Thành Hoàng của Lộc Bình Thành dù thần vẫn, chỉ cần dân chúng trong thành tiếp tục tế bái, mười mấy năm, vài chục năm, thần này sẽ từ trong thiên địa rút hồn trở về, một lần nữa chấp chưởng bài vị.”
Dù Ngưu Phách Thiên là yêu quái có đạo hạnh không thấp, nhưng thật sự đây là lần đầu tiên nghe được loại chuyện như vậy. Với gã, đây được xem như là một bí mật mới.
“Thế chẳng phải quỷ thần đều không chết sao?”
“Ha ha, một lần hồi sinh chính là khởi đầu mới, chỉ nhớ được tâm của tín đồ và các ghi chép của miếu về ‘Chuyện Lúc Còn Sống’, mà không thể nhớ rõ chuyện làm quỷ thần lúc trước. Đạo hạnh, pháp lực, kim thân của quỷ thần đều phải bắt đầu lại từ đầu. Đó là bất tử thật sao? Nếu miếu Thành Hoàng bị sụp đổ, hoặc có Thành Hoàng được sắc phong bởi Hoàng Đế, hoặc các vị đại đức trong làng được chọn làm Thành Hoàng, sau đó đổi đối tượng thờ cúng, thì bọn họ không thể hồi sinh nữa.”
Kế Duyên nhìn Ngưu Phách Thiên có vẻ như đang có điều suy nghĩ, cảm khái nói một câu.
“Nương nhờ ở Nhân Đạo, tổn hại ở Nhân Đạo, bằng không vì sao Thành Hoàng lại sợ hãi thiên hạ náo loạn như vậy, thứ nhất là do thân làm đại đức, còn thứ hai là vì sự tồn tại của bản thân.”
Chẳng qua, Ngưu Phách Thiên không phải đang cảm khái, mà là đang nghĩ một chuyện khác.
“Kế tiên sinh, nếu như Thành Hoàng đã mất, Âm Ti bị che giấu, vậy thì người phàm đã chết chẳng phải đều là cô hồn dã quỷ sao?”
Ngưu Phách Thiên tưởng tượng ra cảnh trong thành nhiều người như vậy, sinh lão bệnh tử đều biến thành quỷ, chẳng phải là không khác gì so với Vô Nhai Quỷ Thành?
Kế Duyên xoay người rời đi, Ngưu Phách Thiên cũng đuổi theo sát, vẫn không quên đóng lại đại môn điện Thành Hoàng.
“Vô thần thì tự có kiểu chết của vô thần, có người nhà tế bái thì không trở thành cô hồn dã quỷ được. Lúc đưa tang, người chết sẽ bám vào Chiêu Hồn Phiên do người thân nâng, đi đến mộ phần âm trạch, cũng sẽ có Thổ Địa coi chừng, trong nhà cũng có linh vị tương thông, chẳng qua là không có liên quan đến Âm Ti mà thôi.”
Trong khi nói chuyện, hai người đã ra khỏi miếu Thành Hoàng. Chỉ là Kế Duyên dĩ nhiên không định trở về khách điếm, mà dẫn Ngưu Phách Thiên đi khắp thành.
Từ đầu đường cuối ngõ thành Nam, đi thẳng về phía thành Bắc, thoạt nhìn quả thực là đi lung tung, không có mục đích.
Trong đêm đen yên tĩnh cùng với tiếng mõ và tiếng còng báo canh, tiếng gà gáy chó sủa đầu đường cuối ngõ, còn nhìn thấy một vài tên đầu trộm đuôi cướp đi qua đi lại.
Chưa tới nửa giờ sau, Ngưu Phách Thiên có chút mất kiên nhẫn.
“Kế tiên sinh, chúng ta đang làm gì vậy?”
Kế Duyên vẫn không ngừng bước, không chớp mắt nhìn phía trước.
“Chuyện mà Kế mỗ có thể làm không nhiều lắm, xem như là thay mặt Dạ Du Thần đi tuần đêm một lần, nhìn xem Lộc Bình Thành này!…”
Ngưu Phách Thiên gãi đầu, cảm thấy Kế tiên sinh đang tự tìm việc cho mình.
Lúc hai người đi tới mấy sòng bạc ở đầu đường, Kế Duyên và Ngưu Phách Thiên đều ngừng bước, yêu khí nhàn nhạt tràn ngập.
“Thật là có? Kế tiên sinh, để lão Ngưu ta giải quyết.”
“Không vội.”
Hắn giơ tay ngăn cản tên thuộc hạ đang muốn lao lên. Hai người ở trên đường đợi một hồi, chỉ thấy một xe ngựa chạy ra, yêu khí cũng xuất phát từ chiếc xe này.
Ở bên tai của Kế Duyên còn có thể nghe được tiếng khóc.
Trên xe ngựa, hai tên tôi tớ hung ác giam giữ ba, bốn hài tử và hai người phụ nữ bên trong xe. Bọn họ đều lệ rơi đầy mặt, hoang mang lo sợ.
“Ồn ào gì thế, đám đàn ông nhà các ngươi đã thua các ngươi rồi!”
“Khóc cái gì mà khóc, lại khóc! Cẩn thận ta băm vằm các ngươi cho chó ăn!”
Một người đầy tớ hung ác trong số đó giơ giơ roi ngắn trên tay lên. Sau khi mắng xong, gã còn nhìn về một góc trong xe.
“Ách ha hả, Lục lão gia, ngài thứ lỗi, ngài có vừa ý mấy người này không?”
“Hắc hắc hắc hắc… Thoả mãn, đương nhiên là hài lòng!”
Vừa nói, Lục lão gia còn liếm liếm môi, ánh mắt đáng sợ khiến cho mấy hài tử đều ngừng khóc.
…
Trên con đường bên ngoài sòng bạc, Kế Duyên hơi mở mắt, tai cũng nghe được âm thanh bên trong xe.
“Hừ, oan gia ngõ hẹp! Ngươi còn nhớ tên yêu quái trong Vô Nhai Thành muốn mời Cao Thiên Minh ăn đồng nam đồng nữ không. Nó đang ở trên xe. Chúng ta đuổi thôi!”
Lỗ mũi của Ngưu Phách Thiên phun ra một luồng bạch khí, cũng nhe răng cười.
“Ùm bò ò…”