Kết cục này khiến mọi người không thể chấp nhận.
Diệp Thành là ai? Là nhân vật lợi hại chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên đã đánh bại được truyền thuyết bất bại, là kỳ tài có một không hai nghìn năm khó gặp, là tương lai của Hằng Nhạc, một đệ tử có khả năng thiên phí như vậy thì tiềm lực lớn đến mức nào chứ.
Nhưng kỳ tài có một không hai này lại bị Thực Cốt Đan huỷ sạch căn cơ, phá sạch tu vi toàn thân, điều này với một tông môn mà nói là tổn thất rất nặng nề.
“Khốn nạn”, Bàng Đại Xuyên cắn răng nghiến lợi, cơn giận ngút trời khiến ông ta nắm chặt bàn tay phát ra tiếng kêu răng rắc.
“Đều do ta”, Đạo Huyền Chân Nhân nắm chặt tay đẫm máu, vẻ mặt tự trách: “Nếu ta không cho Diệp Thành ăn viên linh đan năm vân đó thì nó sẽ không thảm thế này”.
“Sư huynh đừng tự trách mình, chuyện này cũng là điều chúng ta không ngờ tới. Ai mà ngờ được, đường đường là chưởng giáo Chính Dương Tông mà lại dám … mưu hèn kế bẩn với một kẻ cảnh giới Nhân Nguyên ngay trước mặt đông đảo mọi người”.
“Do chúng ta quá lơ là”.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi”, Tư Đồ Nam vẫn luôn trông Diệp Thành hấp tấp nói, mọi người nghe vậy lập tức vây quanh hắn.
Diệp Thành mệt mỏi mở mắt, còn chưa nói được lời nào máu đã trào ra khỏi khoé miệng, đôi mắt đen nhánh lúc này mờ đi, trông hắn mỏi mệt như thể có thể bị huỷ diệt bất cứ lúc nào.
“Dừng”, Diệp Thành vừa dứt lời, Dương Đỉnh Thiên đứng đầu phi kiếm khổng lồ đã quát lên một tiếng.
Mọi người thấy vậy thì đều đứng dậy, nhìn về phía trước.
Họ nhìn thấy ở khoảng không phía trước có một người trung niên mặc đồ đen, ánh mắt vô hồn, cặp mắt trống rỗng, trên mặt không có chút dao động cảm xúc nào, giống như một xác chết.
“Người chết”, Diệp Thành ngẩn người nhìn trung niên mặc đồ đen qua khe hở giữa mọi người, mặc dù trạng thái của hắn đang tệ cùng cực, khả năng của Tiên Luân Nhãn gần như biến mất nhưng tầm mắt vẫn còn đó, vẫn nhìn ra được người chắn đường họ là một người chết.