– Đến đây!
Sở Vân lại hét lớn:
– Nhân dân Chư tinh, các ngươi đang sợ điều gì? Muốn vinh quang không? Muốn vĩnh sinh không? Còn chờ cái gì nữa?
Phanh!
– Thiếu đảo chủ! Mạt tướng Hồng Hi mặc dù tuổi già sức yếu, cũng nguyện đi theo ngài, một lần nữa bước lên trên con đường vinh quang mà tổ tiên đã từng đi.
Giữa bầu không khí yên tĩnh, Lão Hồng Thương chợt quỳ một chân, khuôn mặt nhăn nheo lúc này lại không hề lộ ra vẻ già nua, mà lại tràn đầy nhiệt huyết. Chòm râu hoa râm theo tiếng rống to của hắn, bay bay phất phơ, biểu hiện ra cảm xúc trào dâng không gì so sánh nổi của hắn trong lúc này.
– Mạt tướng! Cũng nguyện ý đi theo thiếu chỉ, bước lên con đường vinh quang!
Vương Trạch Long cũng quỳ xuống, toàn thân hắn kích động đến run rẩy. Đây chính là Hỏa Phương Văn Thư, không ngờ Vương Trạch Long ta lăn lộn trong Chư Tinh Quần Đảo, mấy chục năm dốc sức sinh tồn trong vô số thế lực, lại có ngày được nhìn thấy Hỏa Phương
Văn Thư, gặp được một vị hùng chủ như vậy! Có hy vọng! Có hy vọng rồi!
– Mạt tướng nguyện đi theo theo!
– Mạt tướng xin thề sẽ đi theo!
– Tiểu nhân nguyện ý đi theo!
Trong lúc nhất thời, ào ào một mảnh, tất cả mọi người bên trong nội đường đều quỳ xuống. Cảm xúc trào dâng, trong miệng đều hô to. Bầu không khí hào hùng đã được đẩy đến đỉnh điểm! Sở Vân quét mắt về phía Tộc nhân Viêm gia, ánh mắt chỉ lướt qua nhưng lại khiến cho thể xác và tinh thần của mỗi người kịch chấn. Cảm nhận được ánh mắt Sở Vân lăng lệ như đao, nặng nề như núi. Truyện Sắc Hiệp
– Lão hủ, Viêm Gia Huy, nguyện… hàng!
Vị lão nhân lúc trước khóc rống lên, cái trán trạm xuống mặt đất, gian nan lên tiếng.
– Nguyện hàng!
– Đi theo bước chân tổ tiên, chúng ta đầu hàng!
Viêm Gia Huy là Viêm gia nhị đảo chủ, hôm nay Lão tổ Viêm gia, Viêm gia đảo chủ, thiếu chủ Viêm gia đều đã bị Sở Vân chém. Lão chính là nhân vật đứng đầu. Vừa
nghe được lão quy hàng, rất nhanh đã ảnh hưởng đến tất cả những người còn lại, văn thần võ tướng Viêm gia rốt cục cũng thống khổ cúi đầu.
Hàng!
Sở Vân cười ha hả, cũng trút bỏ được gánh nặng, khích lệ nói:
– Thức thời mới tuấn kiệt!
Tiếp lấy lôi lệ phong hành (*quyết định nhanh chóng), giữ lại một vài người, thả ra một vài người. Cũng lệnh cho những người được thả này, tiến hành công tác chiêu hàng đối với toàn bộ Viêm gia đảo.
– Cái gì? Chúng ta đầu hàng?!
– Đám hèn nhát, vinh quang của Viêm gia ta đều bị các ngươi đạp đổ hết rồi! Ta tuyệt đối sẽ không đầu hàng!
– Ách, Hỏa Phương Văn Thư?
– Cái này…
– Nếu như thế, nguyện hàng!
Những cuộc đối thoại giống như thế này, không chỉ phát sinh trên Viêm gia chủ đảo, mà còn nhanh chóng lan ra tất cả các chi hạm đội viện quân từ bối phía xung quanh.
Vốn tưởng rằng sẽ chiến đấu diệt địch, ai dè lại biến thành nghi thức chiêu hàng. Rất nhiều tướng lãnh thời điểm bái kiến Sở Vân đều có chút không thích ứng, biểu lộ rất xấu hổ.
Màn đêm buông xuống. Trăng sáng sao thưa, từng trận gió biiển. Giữa Hỏa Đồng thành cổ, Sở Vân xúc cảm:
– Thượng cổ là một thời đại như thế nào? Cho dù mấy trăm vạn năm đã trôi qua nhưng vẫn còn để lại lạc ấn. Nếu hôm nay trong tay ta không có Hỏa Phương Văn Thư, chỉ sợ sẽ là một trận ác chiến.
– Thực không thể tưởng tượng được, Hỏa Phương Văn Thư lại có địa vị đến như thế trong lòng mỗi người dân! Không ngờ lại có thể chiêu hàng một trong Thượng cổ ngũ tộc Viêm gia! Quả thực là khiến ta khó tin.
Trong giọng nói Kim Bích Hàm vẫn còn lưu lại một tia kích động.
Sở Vân mỉm cười:
– Chỉ dựa vào Hỏa Phương Văn Thư thì vẫn không thể làm được gì. Còn phải có thực lực vượt qua thực lực của Viêm gia. Chỉ có trên cơ sở thực lực cường đại, lại bày ra Hỏa Phương Văn Thư, mới có tư cách khiến cho người khác cúi đầu.
