Giang Vọng cảm giác cuộc sống sau này sẽ rất gian nan.
Không!
Hiện tại hắn đã cảm giác rất khó khăn.
“Hôm nay em làm cái gì?” Giang Vọng hỏi Minh Thù.
“Không phải là họp phụ huynh của Giang An Ngôn sao?”
Minh Thù khẩy cơm: “Bảo em đi họp phụ huynh cho nó.”
Bố Giang bận, Giang An Ngôn lại không dám nói cho Giang Vọng chỉ có thể đi nói với Minh Thù.
“Mấy giờ?”
“Hơn ba giờ đi.”
“Vừa may tôi có cuộc họp bên kia, đưa em đi họp xong sẽ qua đón em.”
Giang Vọng tùy ý nói, thực tế đã dùng di động cưỡng chế trợ lý đổi lịch trình.
Trợ lý ở bên kia kêu khổ, Giang Vọng chỉ coi như không thấy.
…
Giang An Ngôn vừa mới chuyển đến trường này không bao lâu, kỳ thực giáo viên cũng không nói gì, Minh Thù và Giang An Ngôn ngồi phía dưới ăn vụng đồ ăn vặt.
Giáo viên nói, Minh Thù nên biết chú ý thân thể trẻ nhỏ gần đây thời tiết không tốt gì đó.
“Chị, anh trai kìa.”
Giang An Ngôn chỉ cách đó không xa, thân thể be nhỏ nhảy qua bên kia.
“Ôi.”
Giang An Ngôn chạy quá nhanh, đụng vào người khác, thân thể của bé trực tiếp té trên mặt đất.
“Anh bạn nhỏ, không sao chứ? Xin lỗi, ngã có đau không, té có bị thương không?”
Người đụng Giang An Ngôn vội vàng đỡ nhóc dậy.
Giang An Ngôn đau đến nước mắt đều muốn rơi, nhưng bà ngoại nói con trai không thể tùy tiện khóc, nhóc chỉ có thể bẹp miệng nhìn chị gái đụng mình:
“Không… Không sao, không đau.”
Chu Oánh Oánh cảm giác tội ác đầy mình.
“Đi cẩn thận một chút.”
Tiếng nói ôn hòa từ phía sau vang lên, Chu Oánh Oánh quay đầu lại mừng rỡ trong nháy mắt tràn ngập trên gương mặt.
Trong mắt Chu Oánh Oánh, cô gái đi tới chính là tiên nữ tỏa ra hào quang, kích động đến nói không nên lời.
“Thì ra là cô.” MinhThù ôm Giang An Ngôn.
“Vâng.”
Chu Oánh Oánh kích động đến nghẹn ngào: “Là, là em, Tô… Tô tiểu thư, chuyện lần trước em vẫn muốn gặp cám ơn chị.”
“Chuyện nhỏ.” Minh Thù mỉm cười.
Chu Oánh Oánh thấp thỏm: “Em mời Tô tiểu thư ăn cơm được không?”
Minh Thù có hơi dao động, ánh mắt rơi vào tờ quảng cáo trên tay Chu Oánh Oánh, cuối cùng vẫn từ chối:
“Không cần, bạn trai tôi đang chờ.”
Chu Oánh Oánh không cam lòng mời lần hai, Minh Thù đều cười từ chối, cô gái có chút thất vọng lần thứ hai, cúi người:
“Đối với Tô tiểu thư là dễ như trở bàn tay, nhưng đối với em mà nói là ơn cứu mạng, em có thể không có khả năng báo đáp Tô tiểu thư nhưng sẽ khắc ghi ơn đức của Tô tiểu thư.”
“Sớm trở về đi, trời sắp tối rồi.”
Minh Thù ôm Giang An Ngôn rời đi, lên xe dừng ở ven đường.
Chu Oánh Oánh nhìn xe chạy đi, cô không rõ đó là hãng xe gì, nhưng hẳn là rất đắt tiền.
Cô nhất định phải nỗ lực kiếm tiền, lần sau gặp được Tô tiểu thư mời chị ấy đến nhà hàng năm sao dùng bữa.
“Chị, vì sao chị không đáp ứng chị kia?”
Giang An Ngôn ngồi trong lòng Minh Thù, tò mò hỏi: “Em biết chị gái kia, chị đã cứu chị ấy.”
“Làm sao em biết?”
“Video của chị em đều xem qua.” Giang An Ngôn có chút đắc ý.
Giang Vọng lái xe, sắc mặt khó chịu liếc Giang An Ngôn.
Không có việc gì ngồi lên đùi vợ hắn làm gì!
Hắn còn chưa được ngồi!
Thằng nhóc quả nhiên đáng ghét muốn chết.
“Chị muốn ăn cùng anh trai em mà.” Minh Thù bóp mũi Giang An Ngôn.
Biểu cảm Giang Vọng hòa hoãn một chút: “Muốn ăn gì?”
“Đại tiệc năm sao.”
“Em cũng muốn ăn!” Giang An Ngôn giơ tay.
Giang Vọng: “…”
Lại không hỏi nhóc, nhóc kích động cái gì.
Thời điểm dùng cơm, Giang An Ngôn liền yên tĩnh lại, bố Giang không quá thích nói chuyện khi ăn cơm, cho nên Giang An Ngôn đã nuôi thành thói quen.
“Nữ thần, thật sự là nữ thần!”
“Nữ thần, trời ạ, mình có thể tình cờ gặp được nữ thần! Có thể ký tên cho chúng em không ạ?”
“Nữ thần em em em… Em rất thích chị.”
Mấy cô bé không biết từ đâu xuất hiện, đè thấp giọng nói hưng phấn hỏi Minh Thù, muốn xin chữ ký.
Minh Thù thoải mái ký tên còn chụp ảnh chung.
Lấy được chữ ký cùng ảnh chụp chung, một đám người hâm mộ hưng phấn rời đi.
“Nữ thần thật sự thân thiện! Mình còn tưởng sẽ bị từ chối.”
“Người đẹp trai đối diện nữ thần chính là tổng tài đó? A, vừa nãy quên hỏi…”
“Thật xứng đôi với nữ thần, bọn họ còn có con nữa, a a a…”
Minh Thù nghe được giật giật khóe môi một cái.
Con cái gì…
Đứa nhỏ này cũng không giống cô!
Các người không cần thêm phim lung tung đâu!