Vừa mở tin nhắn ra nhìn, khoé môi Hạ Nhi liền cong lên.
Lương Hạ ngồi ở trên giường, nhìn trực diện vào khuôn mặt vui vẻ của Hạ Nhi, giọng tuy khẽ khàng nhưng ngữ khí lại mạnh mẽ lên không ít:
“Cậu về với Tình tỷ đi, hai người vừa làm hoà lại không bao lâu, nên ở cạnh nhau nhiều một chút.”
Lời nói còn chưa kịp lắng xuống đã lại nghe cô gái đối diện nói như tự lẩm bẩm:
“Ở trên giường hoài thì có.”
“Hả?” Lương Hạ chớp mắt hỏi lại.
Hạ Nhi bĩu môi:
“Không có gì.”
Lương Hạ bật cười:
“Tớ nghe thấy đấy tiểu tổ tông. Cậu vẫn không lật được Tình tỷ à?”
Hạ Nhi nghe thấy, giận dữ quay đầu trừng mắt:
“Ai nói bổn tiểu thư không lật được. Bổn tiểu thư lật tới cái gì luôn rồi đó.”
Lương Hạ nhìn cô, bờ môi đỏ mọng ngậm cười:
“Ây da.. Cậu không cần dối lòng. Có cần tớ chỉ cho cậu một khoá học làm ‘công’ không?”
Khuôn mặt của Hạ Nhi đỏ bừng lên, cái miệng cũng bắt đầu không tha cho một ai:
“Lương Hạ! Bổn tiểu thư công được.”
Lương Hạ phì cười, đôi mắt cong lên:
“Ừ. Cậu sẽ công nếu là đối với nữ nhân khác, nhưng với Tình tỷ, phần trăm làm ‘công’ của cậu ít đến đáng thương. Tớ hiểu mà, không cần phải giấu tớ.”
“Lương Hạ! Tớ rất công đó. Cậu đừng nghĩ tớ luôn bị nữ nhân kia ‘áp’ đến chết được không?”
Hạ Nhi đáp một cách dứt khoát, trong ngữ khí vẫn còn đọng lại sự phẫn nộ.
Nói đến đây, Hạ Nhi cũng không cho Lương Hạ có cơ hội mở miệng nữa, bàn tay vỗ nhẹ lên bàn tay của Lương Hạ, ngay lập tức đổi chủ đề:
“Hôm nay xảy ra chuyện gì? Cậu tại sao lại thế này?”
Lương Hạ bật cười:
“Hạ Nhi, cậu đánh trống lảng đấy à?”
Hạ Nhi hắng giọng, khi cất lời đã có chút không buông tha hay nhượng bộ:
“Lương Hạ. Tốt nhất là ngoan ngoãn kể hết ra đi. Tớ với cậu là bạn thân đấy.”
Lương Hạ ngồi đó thẫn thờ suy nghĩ, rãnh môi hồng nhuận khẽ cười, dùng một nửa diện dung lãnh đạm của mình mà nói với Hạ Nhi:
“Được rồi.”
Hạ Nhi nhướng mày, ra hiệu Lương Hạ tiếp tục nói.
Căn phòng với không gian rộng lớn lại thông thoáng vô cùng, nhưng lúc này sự im lặng của Lương Hạ lại khiến cô cảm nhận được một sự ngột ngạt đến nghẹt thở.
Một lúc sau, thanh âm nhỏ xíu của Lương Hạ mới cất lên:
“Tớ phát hiện ra Du Tử Miên là bạn gái cũ của Khương Ngọc.”
“….”
“….”
“Cái gì???”
Hạ Nhi căng mặt kinh ngạc cao giọng thốt lên, đến cả tay chân cũng muốn cuống theo cái dòng suy nghĩ đang đảo lộn trong đầu óc, lớn tiếng phẫn nộ nói:
“Tên bại hoại đó để người yêu cũ hằng ngày lắc lư qua lại trước mặt mình á?”
“….”
Hạ Nhi đứng bật dậy, cô bẻ khớp tay vang lên tiếng xương khớp răng rắc, nghiến răng nghiến lợi nghiền từng chữ:
“Cô ta muốn nhai lại người yêu cũ à? Cái đồ bại hoại không biết xấu hổ này! Bổn tiểu thư đã lâu không sát sinh, đồ bại hoại này chính là muốn chết có phải không?”
Lương Hạ: “….”
Khương Ngọc không phải là con bò!!!
Trong đôi mắt của Lương Hạ mất dần sự bi thương vừa có, thay vào đó là một mảnh u ám nhuộm đầy trong lòng mắt:
“Tớ không biết hai người đó có gian tình hay không? Nhưng Du Tử Miên xác thực là bạn gái cũ của Khương Ngọc, chính miệng mẹ Khương Ngọc nói cho tớ biết.”
Hạ Nhi hít sâu một cái, trong khẩu khí lẫn chút hoài nghi:
“Mẹ Khương Ngọc? Vu phu nhân sao?”
Lương Hạ cũng khẽ hít một hơi thật sâu, thu hết những dòng lệ sắp chực trào khỏi khoé mắt:
“Đúng vậy.”
Nhãn khí rộ lên tia giận dữ lẫn phẫn nộ, Hạ Nhi nghiến răng:
“Vu phu nhân tìm đến cậu?”
Lương Hạ gật đầu.
Hạ Nhi bỗng nhiên trở nên trầm mặc.
Một khoảng thời gian ngắn ngủi trôi qua trong tích tắc, sự thinh lặng của Hạ Nhi làm sự yếu đuối, mỏng manh của Lương Hạ càng thêm lớn dần.
Lương Hạ buồn bã, hụt hẫng thấp giọng lên tiếng:
“Hào môn đại thế gia tớ không nắm rõ lắm, Vu phu nhân là người thế nào?”
Hạ Nhi dường như có chút suy nghĩ, ngay sau đó rất nghiêm nghị không chút đùa cợt cất giọng từ tốn:
“Tớ chưa từng tiếp xúc với vị Vu phu nhân này, nhưng nếu nói đến nữ cường nhân có đủ mọi tố chất, vừa có quyền lực vừa có nhan sắc, gia thế hiển hách, xuất thân cao quý, vừa có tiền vừa có bản lĩnh, một nữ nhân trên thương trường có thể hô mưa gọi gió thì Vu phu nhân chính là một trong số đó. Khác hẳn với mẹ tớ — Dương Tuyết Hy. Mẹ tớ chỉ là một đoá hoa có nhan sắc lại không có đầu óc, là hoa thêu trên gấm vóc lụa là, nữ nhân được gả vào Khương gia lại khác hẳn, một khi gả vào Khương gia, nhất định phải có đầy đủ những phẩm chất mà một nữ nhân bình thường không thể nào có được. Giống như Vương Minh Tuyết vậy, đều là những nhân tuyển được chọn lọc cho người thừa kế của Khương gia, là những người được đào tạo và sắp xếp từ nhỏ. Ví như Khương Tình vậy. Ngay từ nhỏ đã được chỉ định là người thừa kế, và Khanh Long khi đó là vị hôn phu được đào tạo từ nhỏ.”
“Tớ biết điều đó.” Lương Hạ đột ngột xen ngang vào, giọng trầm xuống lại có sự buồn bã không nguôi, nén đau nhìn Hạ Nhi, rồi nói: “Tớ sinh ra gia cảnh bình thường, đúng là rất khác biệt.”
Hạ Nhi nhấc ngón tay búng mạnh một cái vào trán Lương Hạ.
Lương Hạ ngay lập tức ôm lấy cái trán, vẻ mặt uỷ khuất.
Hạ Nhi thấp giọng trách mắng:
“Cậu nói như vậy là sao? Tới đời này của Khương gia, trưởng bối đặt đâu con ngồi đó đã không còn áp dụng được nữa rồi. Vấn đề môn đăng hộ đối cũ rích đó còn làm khó được Khương bại hoại của cậu sao?”
Lương Hạ khẽ cúi đầu, thần sắc trong đôi mắt không rõ lắm.
Hạ Nhi nhìn Lương Hạ, tiếp tục nghiêm giọng nói:
“Nếu Khương Ngọc không thể khiến Vu phu nhân chấp nhận được cậu, tớ đây còn không muốn gả cậu cho Khương bại hoại đó đâu.”
Câu nói ấy rơi vào trái tim Lương Hạ, bỗng dưng lại cứa thành một vết nứt bi thương…