Dương Thanh một mình lái xe đến nhà hàng Yến Đô.
11h55”, Dương Thanh đã tới nhà hàng Yến Đô.
Lúc này, ở cửa nhà hàng có rất nhiều xe sang đắt đỏ, bên ngoài còn có vô số người đứng xem nữa.
Dương Thanh vừa xuống xe thì lập tức bị mấy phóng viên bao vây.
“Cậu Thanh, xin chào! Tôi là phóng viên của truyền thông Triều Dương, xin hỏi cậu nghĩ sao về việc tài phiệt nước Dương khiêu chiến người luyện võ Chiêu Châu ạ?”
“Cậu Thanh, xin chào! Tôi là phóng viên của truyền thông Tân Thế Kỷ, nghe nói cao thủ hàng đầu của tài phiệt nước Dương đã lần lượt tới Yến Đô, cậu là Vương của Yến Đô, có mấy phần chắc thắng?”
Dương Thanh cũng không ngờ mình lại nổi tiếng ở Yến Đô như thế, vừa xuống xe đã bị phóng viên của các công ty truyền thống lớn bao vây.
Dương Thanh nhìn quanh, nói: “Tôi chỉ có một câu, bạn tới thì có rượu, còn sói tới thì có súng săn chời”
Đám phóng viên còn chưa kịp hoàn hồn, Dương Thanh đã lướt qua họ, tiến vào nhà hàng Yến Đô.
“Cậu Thanh, xin chào! Cậu tới tham gia hội nghị Võ Minh ạ? Mời cậu đi bên này!”
Dương Thanh vừa bước vào, một người trung niên mặc vest vội bước đến, cung kính nói.
Anh đi theo người trung niên đến phòng tiệc ở tầng cao nhất của nhà hàng.
Lúc này, trong phòng tiệc rộng rãi đã có rất nhiều người, ai cũng có khí thế của cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
Rất nhiều người đang trò chuyện, thấy Dương Thanh xuất hiện, họ lập tức nhìn sang.
“Là Vương của Yến Đô, Dương Thanh đấy!”
“Vương của Yến Đô còn trẻ như thế à?”
“Ông đừng xem thường cậu ta, nghe nói cậu †a đã đạt đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh”.
“Sao có thể chứ? Cậu ta chưa đầy ba mươi tuổi mà? Tôi chưa bao giờ nghe nói đến cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh dưới ba mươi tuổi đâu”.