Tối hôm đó, Trú Nhan Sương đã đứng đầu danh sách tìm kiếm, các phóng viên vốn đang bất mãn vì chỉ lấy được một lọ Trú Nhan Sương nhỏ, cho rằng tập đoàn Nhạn Thanh quá keo kiệt.
Nhưng sau khi phỏng vấn, sử dụng Trú Nhan Sương, tự cảm nhận công dụng thần kỳ của Trú Nhan Sương, các phóng viên đang định bôi nhọ Trú Nhan Sương lập tức xóa bài, soạn lại tin khen ngợi.
Có sự tuyên truyền từ các phóng viên và sự quảng bá mạnh mẽ của tập đoàn Nhạn Thanh, Trú Nhan Sương lập tức hot.
Buổi tối, Lạc Bân gọi tới, kích động nói: “Chủ tịch, Trú Nhan Sương quá hot, thậm chí nhiều kênh tiêu thụ còn chưa có hàng mẫu mà đã chuyển tiền đặt cọc trước rồi”.
Trong khoảng thời gian này, Lạc Bân cũng phải chịu áp lực khổng lồ, bởi vì Dương Thanh không ở đây, tài phiệt Yoshida lại nhắm vào tập đoàn Nhạn Thanh, khiến thành tích của tập đoàn Nhạn Thanh giảm mạnh.
Bây giờ Trú Nhan Sương lại hot, lập tức khiến doanh thu của tập đoàn Nhạn Thanh tăng vọt, nên ông ta vô cùng kích động.
Dương Thanh cười nói: “Hot là được rồi, ông phải nắm bắt cơ hội này, cố gắng tăng số lượng sản xuất của Trú Nhan Sương nhé”.
“Vâng!”
Lạc Bân kích động nói.
Phùng Tiểu Uyển nhìn khuôn mặt tươi cười của Dương Thanh, cũng rất mừng.
Thấy Dương Thanh cúp máy, Hoài Lam cười nói: “Anh Thanh, lần này may mà có Tiểu Uyển, anh phải thưởng cho em ấy thật nhiều đấy!”
Dương Thanh cười ha hả, nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Trú Nhan Sương do Tiểu Uyển nghiên cứu, chắc chăn phải thưởng lớn rồi, anh đã dặn Lạc Bân sẽ trích 20% lợi nhuận từ Trú Nhan Sương cho em.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Phùng Tiểu Uyển lập tức giật mình, vội lắc đầu: “Anh Thanh, em không cần gì hết, tuy em nghiên cứu ra Trú Nhan Sương, nhưng cũng dùng tiền của anh để mua rất nhiều dược liệu thì mới thành công được”.
Dương Thanh cười nói: “Đây là những gì mà em đáng được nhận, anh Thanh cho em thì em cứ lấy đi”.
Sau đó anh hỏi: “Mã Siêu thế nào rồi?”