Người quản lí của công trường bồi thường một số tiền cho cô, cũng không nhiều lắm, Nguyễn gia lại không có người nào có quyền có thế, vì thế sau đó, chuyện này cũng chỉ có thể dừng ở đây.
Cô không cha không mẹ, người thân duy nhất còn lại cô có thể nương tựa là chị gái của mẹ cô, dì Nguyễn Trúc.
Sau khi Nguyễn Trúc cầm tiền liền gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng Nguyễn Đại.
Suốt hai năm bà tính toán tỉ mỉ, không dám đụng tới một phân tiền.
Ai ngờ không may trong nhà gặp cướp, bọn chúng lấy đi tất cả số tiền Nguyễn Trúc để dành.
Sinh hoạt vốn đã nghèo khó nay lại càng thêm gian nan, cho tới nay Nguyễn Trúc đều chưa từng kết hôn, ngược lại lại đối xử với Nguyễn Đại giống như con ruột của mình.
Một lần chăm sóc nuôi dưỡng lại chính là mười năm.
Mười năm, Nguyễn Trúc đã phải làm rất nhiều công việc khác nhau để sống, thân thể cũng bởi vậy mà sinh ra rất nhiều bệnh tật.
Cũng may Nguyễn Đại rất có tiền đồ, cô biết tiến về phía trước, thành tích ở trường đều luôn giữ hạng nhất.
Phòng cách vách vang lên tiếng ho khan nặng nề, sau hai tiếng “khụ khụ” thì nó lại bị chủ nhân cố gắng đè ép xuống, giống như là sợ đánh thức cô.
Vân Phiếm Phiếm nhanh chóng ra khỏi phòng, tới phòng bếp nấu nước.
Phòng khách còn tính là sạch sẽ, cô đun nước xong, chờ cho nguội bớt rồi mới bưng tới phòng của Nguyễn Trúc.
Nguyễn Trúc đã ngồi dậy, sắc mặt bà không tốt lắm, hai má có chút hồng, hẳn là bởi trận ho khan ban nãy.
Nhìn thấy cô đi vào, thanh âm Nguyễn Trúc khàn khàn nói: “Dì đánh thức con sao?”
Vân Phiếm Phiếm lắc đầu, nói: “Không có, con tỉnh từ sớm rồi, di mau uống nước đi.”
Cô đưa cái ly tới bên môi Nguyễn Trúc, Nguyễn Trúc nhấp hai ngụm, giọng nói mới miễn cưỡng dễ chịu đi chút.
Uống xong, bà nói: “Có phải bên ngoài trời đang mưa hay không?”
Vân Phiếm Phiếm đứng dậy, xốc rèm lên.
Bọt nước theo cửa kính uốn lượn xuống dưới, vẽ ra từng vệt nước xiêu vẹo.
Thời tiết bên ngoài thực sự không đẹp lắm, bầu trời phủ kín một tầng mây đen.
Cô kéo rèm vào, trả lời: “Dạ đúng.”
Vẻ mặt Nguyễn Trúc lập tức trở nên u sầu: “Vậy là hôm nay sợ sẽ không thể làm việc được nữa.”
Nguyễn Trúc không có học vấn, lại không thể làm việc nặng, thứ bà có thể làm chỉ là cắt tỉa cây cảnh, thường xuyên ở ven đường kiếm việc làm, trời mà mưa là bà sẽ không có cách nào để làm việc.
Vân Phiếm Phiếm nghĩ nghĩ, nói: “Dì, con có tìm được một công việc làm thêm.”
Sợ Nguyễn Trúc lo lắng, cô lại bổ sung: “Rất nhẹ nhàng, tiền lương cũng cao, sau này dì cũng sẽ không cần phải vất vả như vậy nữa.”
Nguyễn Trúc gật gật đầu: “Không vất vả thì tốt, nếu thân thể gì khỏe mạnh một chút thì cũng không cần con phải vất vả như vậy.”
Nếp nhăn ở khóe mắt bà so với bạn cùng lứa thì nhiều hơn rất nhiều.
Ngữ khí Vân Phiếm Phiếm nhẹ nhàng: “Hiện tại có rất nhiều bạn học bằng tuổi con ra ngoài làm thêm mà.”