Đừng nói Điền Thanh Phong, ngay cả đám người Liễu Thiến cũng có vẻ không được tự nhiên. Dù thế nào đi nữa, hôm nay bọn họ cũng là một thành viên Trấn Hải sơn, Trấn Hải sơn bị người xem thường cũng cảm thấy mất mặt theo.
Ngay cả Tần Vi Vi bên cạnh tự nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt mọi người châm chọc, nghiêng đầu nhìn về phía Miêu Nghị, chỉ thấy Miêu Nghị vẫn tỏ ra bình thản như thường. Ánh mắt hắn như không có chuyện gì, làm như không thấy những ánh mắt châm chọc xung quanh, tập trung chú ý vào trận tỷ thí bên dưới.
Đối với Tần Vi Vi, Miêu Nghị hiện tại đã không còn dễ dàng gây chuyện giống như trước kia, trong lòng nàng cũng thầm khen ngợi. Đã bao nhiêu năm qua, tên này càng ngày càng trưởng thành, suy nghĩ này thật sự là tình nhân trong mắt mình bao giờ cũng đẹp.
Ai ngờ Đồ Tam Lượng sau lưng nàng lại dường như cố ý muốn cho Miêu Nghị mất mặt, lên tiếng nói:
– Miêu sơn chủ, vì sao tỷ thí bên dưới lại không có động chủ thuộc Trấn Hải sơn ngươi, chẳng lẽ sợ mất mặt nên trốn cả?
Hai bên nhất thời có người cười ha hả, Tần Vi Vi cau mày quay đầu lại một cái, Đồ Tam Lượng cười khan ngậm miệng.
Miêu Nghị là vì mình sắp phải đi Tinh Tú Hải nên không muốn đắc tội người của ba đại môn phái, nhưng có người ức hiếp như vậy, hắn cũng không phải dễ trêu, cười ha hả nói:
– Đích xác là sợ mất mặt, bởi vì nếu các lộ động chủ thủ hạ ta ra tay, vậy các động chủ khác chắc chắn sẽ trắng tay. Ta chỉ sợ người khác mất mặt khiến cho đồng liêu khó chịu, cho nên mới không cho bọn họ ra trận.
Lời này có thể nói là đã tát vào mặt tất cả các sơn chủ khác, bao gồm cả Tần Vi Vi trong đó. Tần Vi Vi trừng mắt với hắn một cái, hắn chỉ cười cười xin lỗi.
Bên cạnh có một sơn chủ họ Vương hừ lạnh một tiếng:
– Miêu sơn chủ, lớn lối như vậy không sợ gió thổi đứt lưỡi sao?
– Gió thổi đứt lưỡi ư?
Miêu Nghị liếc y, lạnh nhạt nói:
– Người biết ta đều biết Miêu mỗ không thích sính miệng lưỡi lợi hại, chỉ thích chơi đao thật thương thật. Thủ hạ của ta đều thích giết người thấy máu, kiến công lập nghiệp, tỷ thí chơi đùa thì xin miễn, thật sự là không thích hợp với bọn họ. Không phải là Miêu mỗ tự dát vàng lên mặt, bằng vào hai mươi tu sĩ Trấn Hải sơn ta cũng dám đánh vào Vạn Hưng phủ lấy đầu chó Hùng Khiếu, chẳng lẽ lại sợ tỷ thí vẩn vơ sao?!
– Chuyện này thử hỏi trừ Trấn Hải sơn ta có thể làm được, còn có sơn nào khác có thể làm được? Nếu vị sơn chủ nào cảm thấy không phục, nếu không sợ có đầu đi ngủ không có đầu rời giường, không ngại xưng tên ra, hôm nào Miêu mỗ sẽ đích thân dẫn hai mươi tu sĩ tới cửa lãnh giáo!
Có đầu đi ngủ không có đầu rời giường??? Lời này vừa nói ra, hai bên xôn xao, rối rít chỉ trích hắn phách lối.
Miêu Nghị lại tỏ ra không sợ hãi, lạnh lùng nhìn chằm chằm phía dưới, nếu như có người dám ứng chiến, hắn không ngại đánh một trận, gần đây cũng đang căng thẳng trong lòng.
Người xung quanh mắng chửi thì nhiều, gần như kích động, nhưng không có vị sơn chủ nào dám đứng ra ứng chiến.
Đổi lại những người khác có lẽ còn có người sẽ nói một câu ai sợ ngươi, mấu chốt là hung danh Miêu Nghị đã vang dậy bấy lâu nay, nếu ai dám ứng tiếng, sự thật đã sớm chứng minh tên điên này rất có khả năng sẽ dẫn người tới cửa thật. Hơn hai mươi tên tu sĩ Thanh Liên Trấn Hải sơn không phải là chuyện giỡn, không ai chịu mang mạng mình ra đùa giỡn.
Phía sau bọn Điền Thanh Phong, bao gồm đám người Liễu Thiến cũng theo bản năng ưỡn thẳng lưng, sơn chủ nói lời này thật sự là khí phách, cũng thật sự là hả giận.
Tần Vi Vi không biết nói gì, mới vừa rồi còn cho rằng tên này đã trưởng thành, không ngờ rằng hắn lại nói lời đối nghịch với tất cả sơn chủ như vậy.
Dương Khánh khẽ liếc sang bên này hừ lạnh một tiếng, những lời chỉ trích nhắm vào Miêu Nghị lập tức im bặt, mọi người lại tập trung chú ý vào trận tỷ thí.
Tỷ thí đến vòng thứ ba, Công Tôn Vũ thất bại quay về, đối mặt Tần Vi Vi tỏ ra xấu hổ.
Tần Vi Vi cũng không để ý mấy, thật sự là hôm nay thực lực hai phủ tăng mạnh, không ít động chủ là người của ba đại môn phái, có bản lãnh rất khá, Công Tôn Vũ muốn chiếm hạng đầu như những năm trước là không có khả năng.
