Nam Tầm bật cười: “En đúng là tự tin.”
Thịnh Hoàn Hoàn không khiêm tốn chút nào: “Cũng hết cách, ai bảo gen của ba mẹ em quá tốt, sinh em ra ưu tú như thế, còn quen với đám bạn hồ ly, ai cũng là kẻ gian manh, em còn gì để lo lắng?”
Nụ cười trên khóe miệng Nam Tầm càng sâu, lo lắng trên mặt trở thành hư không: “Cái miệng nhỏ của em càng ngày càng ngọt, như quét mật vậy, không biết về sau sẽ hời cho người đàn ông thối nào.”
Thịnh Hoàn Hoàn ôm lấy tiểu Hoan Hoan, thuận miệng đáp lại một câu: “Vậy em không gả cho ai cả, không ai có phúc khí đó.”
Đường Nguyên Minh luôn đứng bên cạnh nghe, ánh mắt càng cưng chiều, cô luôn ưu tú và làm người ta yêu thích như thế.
Nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói không gả, Đường Nguyên Minh cười cho qua, rất muốn đáp lại một câu “Em nói không tính”, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Đường Nguyên Minh duỗi tay trêu cô bé trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn, bởi vì Nam Tầm từ chối Diệp Sâm, làm tâm nguyện của Cố Hoan không được như ước nguyện nên cô bé rất không vui, cứ buồn bã ỉu xìu.
Thịnh Hoàn Hoàn thấy cô bé như thế thì dùng đủ cách trêu chọc.
Nhìn như vậy, Nam Tầm càng cảm thấy Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn xứng đôi, họ ôm tiểu Hoan Hoan như một nhà ba người.
Nam Tầm không khỏi nhìn về phía Lăng Tiêu, chỉ thấy hắn bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn không ra cảm xúc.
Bên kia, sắc mặt Triệu Giai Ca không được tốt lắm, lần đầu tiên cô ta chủ động lấy lòng đàn ông, không ngờ Đường Nguyên Minh lại từ chối cô trước mặt nhiều người như thế.
Triệu Giai Ca đã quen kiêu ngạo, lần đầu tiên bị đàn ông từ chối, qua hồi lâu mà trái tim cô ta vẫn không bình tĩnh lại được.
Nhìn thấy hình ảnh Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn vui vẻ cùng trêu chọc Cố Hoan, trong lòng Triệu Giai Ca càng không thể bình tĩnh, rốt cuộc cô ta không bằng Thịnh Hoàn Hoàn ở điểm nào?
Lăng Tiêu như thế, hiện tại Đường Nguyên Minh cũng như thế!
Cố tình lúc này Lệ Hàn Tư còn ngây ngốc đâm đầu vào họng súng: “A Ca, anh sẽ luôn chờ em, sẽ không buông tay em, người tương lai cùng em ngắm nhìn dòng sông lặng trôi nhất định sẽ là anh.”
Lệ Hàn Tư còn sa vào ý cảnh của ca khúc, tự cho là thâm tình, không thể tự kềm chế.
Triệu Giai Ca không kiên nhẫn nhìn anh ta: “Anh đủ chưa, còn như vậy em thật sự sẽ không để ý tới anh.”
Lệ Hàn Tư ngẩn ra, sau đó cong cong khóe miệng, bất cần đời nói: “Tức giận à? Em coi như anh đang nói bậy bạ đi!”
Triệu Giai Ca lạnh lùng liếc nhìn Lệ Hàn Tư một cái: “Đừng cợt nhả với em.”
Tính tình Lệ Hàn Tư không phải dạng tốt, nhưng lại không có giới hạn cuối khi đối mặt với Triệu Giai Ca.
Lăng Kha dời mắt đi, khóe miệng tràn đầy chua xót: Tên ngu ngốc!
Trần Do Mỹ thấy sắc mặt Cố Nam Thành đã đỡ hơn thì lắc lắc tay gã, cười thật xinh đẹp: “Anh Nam Thành, em cũng hát một bài cho anh nhé?”
Cố Nam Thành nhìn khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp và vẻ lấy lòng ái mộ trên mặt Trần Do Mỹ thì sắc mặt hơi ấm lại vài phần, giơ tay cưng chiều véo véo mặt cô ta: “Được, đi đi!”
Phụ nữ nên như vậy mới được đàn ông thương, không phải sao?
Trần Do Mỹ chọn bài《 Em chỉ quan tâm anh》của Đặng Lệ Quân, sau đó mượn cây đàn ghi-ta từ DJ, ngồi trước microphone thâm tình chân thành nhìn Cố Nam Thành, tay đàn ghi-ta miệng dịu dàng hát lên.
“Nếu không gặp được anh, em không biết mình ở nơi nào, cuộc sống sẽ ra sao, cuộc đời liệu có còn đáng giá, có lẽ sẽ quen một ai đó, sống cuộc đời yên bình…”
Khác với sự trong trẻo lạnh lùng của Triệu Giai Ca, Trần Do Mỹ có nét dịu dàng và mảnh mai của người con gái, giọng hát của cô ta không thua gì Triệu Giai Ca, giọng hát dịu dàng lại mang theo chút hờn dỗi, cào thẳng vào trái tim đàn ông.
Tình ý trong mắt Trần Do Mỹ không che giấu được, làm lòng hư vinh của Cố Nam Thành được thỏa mãn, bực bội vừa rồi trở thành hư không.
Diệp Sâm nhìn về phía Nam Tầm: “Chúng ta cũng đi lên hát một bài tình ca?”
Nam Tầm trừng anh một cái: “Tôi nhớ hình như ngũ âm của anh không được đầy đủ, tôi không muốn mất mặt chung đâu.”
Ý cười trên khóe miệng Diệp Sâm càng sâu: “Không ngờ em còn nhớ chuyện đã lâu như vậy, coi như em còn có chút lương tâm.”
Anh chỉ hát bài ca sinh nhật cho cô, kết quả bị cô cười nhạo đến nay.
Nam Tầm không muốn để ý tới anh, hơi nể nang người đàn ông này một chút thì anh sẽ được đằng chân lên đằng đầu.