Mà Tần Thiên Bảo là đội tưởng của đội bóng nghe nói hắn bị Đường Công tử cùng hai vị phu nhân cho một trận một trận, xưng phù mặt, máu mũi bay tứ tung vô cùng thê thảm.
Nghe nói bây giờ còn bị nhốt tại bên trong phòng, không được đi đâu, người đáng thương.
Cơm nước, tắm rửa xong, Đường Tiểu Đông chậm rãi thắt lại cái thắt lưng.
Bụng của Kha Vân Tiên càng lúc càng lớn, vận động cũng càng ngày càng khó khăn, đã chuẩn bị đến ngày sinh.
Đường Tiểu Đông mấy ngày bề bộn nhiều việc cũng không thể ở bên nàng tốt được, hôm nay cố ý muốn ở bên nàng.
Trên mặt Kha Vân Tiên tràn đầy hạnh phúc tươi cười ngọt ngào, tựa vào trong lòng ngực hắn:
– Tiểu tử kia thật không thành thật, lại đá vào bụng người ta.
Đường Tiểu Đông cười hì hì, vuốt vuốt cái bụng của nàng, rõ ràng cảm nhận được đứa nhỏ đang khẽ đạp nhẹ bên trong.
Cốc cốc cốc…
Tiếng đập cửa truyền đến.
– Vào đi.
Đường Tiểu Đông cũng không quay đầu lại, vẫn đang vô cùng thân thiết ôm Kha Vân Tiên.
Kha Vân Tiên hung hăng bấm tay hắn một phen, lúc này Đường Tiểu Đông mới đứng dậy.
Gõ cửa chính là Châu Nhi, biểu tình rụt rè bất an.
– Đại ca.
Đương nhiên Đường Tiểu Đông biết nàng đến vì cái gì, ha hả cười nói:
– Châu Nhi, Thiên Bảo không có việc gì, ha ha.
– Thật sự không có việc gì.
Châu Nhi vẫn giữ vẻ mặt lo lắng.
Đường Tiểu Đông nghiêm mặt lại:
– Châu nhi, muội thấy đại ca gạt muội bao giờ chưa.
– Đại ca, thực xin lỗi, Châu nhi sai rồi.
Khuôn mặt Châu Nhi đỏ bừng đồng thời vô cùng vui sướng.
Nàng một tay bưng thức ăn trong cái giỏ trúc, một tay cầm đèn, kích động đi vào phòng giam của Thiên Bảo.
Đẩy cửa đi vừa nhìn, nàng lập tức choáng váng.
Phòng chứa củi lớn chẳng biết khi nào đã được dọn sạch, bên trong có một cái bàn lớn, Tần Thiên Bảo cùng với một đám người của Đội Tinh Anh đang ngồi ở bên trong gặm thịt lớn, bất quá không có rượu, ăn tới náo nhiệt, nhưng không phát ra thanh âm ồn ào.
Cái mũi của Tần Thiên Bảo thực là thính, hơi co lại, Nhìn thấy Châu nhi thì kinh hỷ nhảy dựng lên.
– Châu Nhi, nàng mang rượu đến?
Châu Nhi đã hiểu được dụng ý của Đường Tiểu Đông, mặt ngoài hung hăng trừng phạt bọn họ chỉ là để cho người ngoài xem thôi.
Hết thảy đều là âm mưu.
Chia tổ thi đấu, Đội Tinh Anh của Đường Tiểu Đông bốn thắng một thua, thành tích đứng thứ hai.
Đội Hắc Long cũng là bốn thắng một thua nhưng mà bàn thắng ghi được nhiều hơn nên thành tích đứng thứ nhất.
Tổ thứ nhất, đội bóng của Vương Ngạo Phong đứng thứ nhất, đội bóng Lý Lâm Phủ đứng thứ hai.
Tổ ba, đội bóng của Dương Quốc Trung đứng thứ nhất, đội của Vương Khiếu Vân đứng thứ hai. Thứ tự của các tổ khác cũng lần lượt được sắp xếp, đội được chọn thì cười đến không
ngậm được miệng, không được chọn thì than thở vận khí không tốt, lấy tiền của chủ đội bóng ra mời chào những người lợi hại, tính toán sang năm đông sơn tái khởi.
Có thể tiến vào vòng thứ ba tuyệt đối là đội ngũ có thực lực mạnh mẽ, trận đấu kế tiếp càng thêm kịch liệt.
Đội Tinh Anh vẫn là đội có vận khí tốt, nhất thời khiến mọi người khó có thể xác định.
Mỗi một trận đấu của Đội Tinh Anh, Vương Ngạo Phong đều đến xem.
Cá nhân hắn cho rằng, Đội Tinh Anh là một đội mạnh, chỉ là hoàn toàn không có biểu lộ ra, gặp mạnh càng mạnh, gặp yếu thì yếu, phong độ không ổn định.