Mắt thấy phía trước không xa chính là nguồn nước, đáng tiếc nó đã không đi được nữa.
Thanh Quỳ ôm nó lên, nó chỉ yếu ớt giãy dụa, rồi liền buông bỏ chống cự. Thanh Quỳ muốn tìm thảo dược trị thương cho nó, nhưng mà đẩy cỏ xanh ra, phía dưới toàn là hài cốt chồng chất. Nàng sững người.
Cách đó không xa, một giọng nói vang lên: “Đây vẫn chỉ là một nguồn nước trong khi Yêu tộc rất đông đảo.”
Thanh Quỳ chợt ngẩng đầu, chỉ thấy Huyền Thương quân tay phải ôm đàn, ánh sao mờ ảo trên bạch y. Hắn bước ra khỏi bãi cỏ xanh, sạch sẽ đến giống như bước ra từ trong tranh. Nếu…… hắn không phải mệt mỏi như vậy.
“Thiếu Điển Hữu Cầm?” Triều Phong bước nhanh tiến lên, bảo vệ Thanh Quỳ.
Huyền Thương quân nhìn chằm chằm vào mắt Thanh Quỳ, nói: “Người nhiễm bệnh ở nhân gian, đã là mười thì có bốn năm rồi. Đan dược chỉ có thể làm giảm tình trạng cấp bách tạm thời, chẳng bao lâu nữa, thuốc thang cũng sẽ vô hiệu với bọn họ.”
Thanh Quỳ cúi đầu, nhìn chú chim hơi thở mỏng manh trong lòng.
Sinh mệnh có bao nhiêu quý giá, cho dù có yếu ớt biết bao. Nàng nhẹ giọng hỏi: “Quân thượng đến tìm ta, chắc hẳn là đã có cách giải quyết rồi đúng không?”
Huyền Thương quân nói: “Bản quân thay mặt cho hàng tỉ sinh linh trong trời đất, đến đây muốn nhờ.”
Hắn nói “muốn nhờ”, Thanh Quỳ vội nói: “Quân thượng không cần như thế, ta……” Loading…
Bên cạnh Triều Phong vội hỏi: “Nói ra kế sách của ngươi trước đã đi.”
Huyền Thương quân nói: “Đúc lại rìu Bàn Cổ, tái hiện Cửu Tinh Liên Châu, nhân lúc hoa linh dung hợp, hủy diệt Quy Khư.”
“Thực sự là diệu kế!” Triều Phong tức giận, “Thiếu Điển Hữu Cầm, ta biết ngươi lòng chứa thiên hạ, ngươi đại nhân đại nghĩa. Nhưng ta muốn hỏi ngươi, đúc lại rìu Bàn Cổ, có phải cần hợp nhất ba mảnh vỡ rìu Bàn Cổ hay không?”
Huyền Thương quân hạ tầm mắt xuống đất, nói: “Phải.”
Triều Phong tiếp tục giận dữ hỏi: “Hủy diệt Quy Khư, thiên hạ sẽ không còn hỗn độn khí nữa đúng không?”
Huyền Thương quân nói: “Đúng.”
Triều Phong nổi trận lôi đình, hỏi: “Vậy Địa Mạch Tử Chi làm sao tồn tại? Đã không có mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, mà còn mất đi thổ nhưỡng để sinh sống, chỉ dựa vào linh đan và ma đan, nó có thể sinh tồn được sao?”
Huyền Thương quân không đáp. Lửa giận của Triều Phong lên tới đỉnh điểm, tự nhiên cũng ăn nói không lựa lời: “Ngươi có thể giữ lại một cái mỹ danh công lao muôn đời, nghìn đời ca tụng, các nàng thì sao?”
Huyền Thương quân không để ý đến lời chỉ trích của hắn, chỉ ngẩng đầu, nhìn về phía Thanh Quỳ. Thanh Quỳ khe khẽ vỗ về chú chim lẻ loi trong lòng, cổ họng của chú chim đó ừng ực một tiếng, nuốt xuống một hơi thở cuối cùng. Trời đất vẫn như thường, vạn vật than khóc lại không người lắng nghe.
Thanh Quỳ nhẹ nhàng để nó xuống, cỏ xanh hoa dại này cuối cùng sẽ bao trùm lấy nó.
Mà đó là những chuyện xảy ra mỗi giờ mỗi khắc ở Tứ giới.
Nàng nói: “Quân thượng, mạng sống của ta so với Tứ giới, nhỏ bé không đáng kể. Nhưng…… quân thượng cần bảo đảm với ta, Dạ Đàm nhất định phải sống sót. Mạng sống của muội ấy, quan trọng hơn tất cả mọi thứ của ta.”
Triều Phong cầm tay nàng, nàng quay đầu lại, tặng cho hắn một nụ cười trấn an.
Chỉ một nụ cười này, Triều Phong liền thỏa hiệp.
Nếu đã yêu một người như vậy, thì đâu còn cách nào nữa chứ?
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, tựa như gió nhẹ mơn trớn mây mù trên núi, Huyền Thương quân nhẹ giọng nói: “Nàng ấy sẽ bình an. Ta bảo đảm.”
Bởi vì mạng sống của nàng, cũng quan trọng hơn tất cả mọi thứ của ta.