“Đây là mười triệu, cô cứ nhận trước.
Chờ sau khi cô chữa trị cho con trai tôi xong, tôi sẽ cho cô thêm mười triệu tiền khám và chữa bệnh!”
Mạnh Thiên Kiêu không nói một lời, lấy ra chi phiếu và viết vài chữ, ký tên mình rồi đưa cho Ngải Lâm.
Đối với ông ta, chỉ cần có thể chữa lành tay cho Mạnh Huy, đừng nói là hai chục triệu, cho dù hai trăm triệu, ông ta cũng sẵn lòng.
Dù sao ông ta chỉ có mỗi một đứa con trai là Mạnh Huy.
Bao nhiêu năm qua, ngoại trừ sai lầm là đánh giá thấp Dương Thanh, hắn chưa từng phạm phải sai lầm nào khác.
Cho dù Mạnh Huy bị đuổi ra khỏi gia tộc nhưng Mạnh Thiên Kiêu tin chắc một trăm phần trăm là mình sẽ kế thừa vị trí chủ gia tộc.
Chỉ cần ông ta làm chủ gia tộc, Mạnh Huy vẫn sẽ là cậu chủ nhà họ Mạnh.
Ngải Lâm khẽ nhíu mày nhưng vẫn không cầm chi phiếu mà lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ mình đã nói rất rõ ràng rồi.
Tôi có một ca phẫu thuật vô cùng khẩn cấp ở Giang Hải.
Chờ sau khi tôi kết thúc ca phẫu thuật thì sẽ đi theo ông”.
Mạnh Thiên Kiêu không nói gì, lại viết thêm một tờ chi phiếu và đưa cả hai tờ cho Ngải Lâm: “Đây là hai chục triệu! Cô đi với tôi lên tỉnh lỵ, chờ sau khi chữa lành cho con trai tôi xong, tôi sẽ cho cô thêm ba mươi triệu!”
“Tránh ra!”
Lần này, Ngải Lâm thật sự tức giận, quát Mạnh Thiên Kiêu.
“Bây giờ, tôi cho cô năm mươi triệu!”
Mạnh Thiên Kiêu nhíu mày và lại viết thêm một tờ chi phiếu.
“Cút!”
Ngải Lâm tức giận quát một tiếng rồi quay người rời đi.
Nhưng cô ấy vừa xoay người, đã bị vệ sĩ của Mạnh Thiên Kiêu chặn đường.
“E là cô Lâm còn không biết tôi là người thế nào.
Tôi tự giới thiệu trước! Tôi là người thừa kế nhà họ Mạnh – một trong ba gia tộc lớn ở tỉnh lỵ.
Con trai của tôi là đứa xuất sắc nhất đời thứ ba của nhà họ Mạnh, sau này sẽ thay tôi quản lý nhà họ Mạnh!”
“Tôi nghĩ trong thành phố Giang Hải nhỏ bé này chẳng ai có thân phận và địa vị cao hơn con trai tôi”.
“Cô Lâm, tôi không quan tâm ca phẫu thuật của cô khẩn cấp tới mức nào, bây giờ cô phải đi cứu con trai tôi trước.
Chỉ cần cô có thể chữa được cho nó, cô muốn ra điều kiện thế nào tùy cô!”
Mạnh Thiên Kiêu kiêu ngạo và vô cùng cứng rắn, giống như cả tỉnh Giang Bình chỉ có nhà họ Mạnh của ông ta mới là cao quý nhất.
Ngải Lâm rất tức giận.
Cô ấy là chuyên gia nổi tiếng thế giới trong lĩnh vực y học, có nhân vật lớn nào mà chưa từng gặp.
Cho dù ở nước ngoài, cô ấy cũng từng tiếp xúc với rất nhiều nhân vật lớn.
Một gia đình quyền quý ở tỉnh Giang Bình nhỏ bé này còn chưa lọt được vào mắt cô ấy.
Bây giờ cô ấy lại bị đối phương quấy rầy như vậy thì vô cùng tức giận.
“Nếu các người tránh ra, khi ca phẫu thuật bên này kết thúc, tôi sẽ đi với các người một chuyến.
Nếu không tránh ra, vậy đừng trách tôi không khách sáo!”
Ngải Lâm lạnh lùng nói.
Cô ấy có tấm lòng của người bác sĩ, nhưng nếu có người muốn ép cô ấy, vậy cô ấy sẽ không nhân từ nữa.
Cô ấy đang cho Mạnh Thiên Kiêu một cơ hội cuối cùng.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Nếu cô không chịu đi theo chúng tôi, vậy chúng tôi chỉ đành phải ép cô đi!”
Mạnh Thiên Kiêu cũng tức giận, vung tay lên: “Dẫn đi cho tôi!”
Vệ sĩ phía sau ông ta hoàn toàn không do dự, chộp lấy cánh tay của Ngải Lâm.
“Bịch!”
Vệ sĩ còn chưa chạm tới Ngải Lâm đã bị cô ấy đạp trúng giữa háng.
“Á…”
Vệ sĩ đau đớn, hai tay ôm háng và khuỵu người xuống.
Gã không ngờ Ngải Lâm lại dám ra tay, hơn nữa còn võ nghệ cũng không tệ.
Gã hoàn toàn đánh giá thấp Ngải Lâm, cho nên mới bị đạp trúng vị trí yếu ớt nhất.
Mạnh Thiên Kiêu cũng bối rối.
Không ngờ vệ sĩ do mình bỏ số tiền lớn mời về lại không thể khống chế được một cô gái yếu đuối.
“Cô dám ra tay, muốn chết à!”
Vệ sĩ cố chịu đau đớn, hung hăng nhào về phía Ngải Lâm.
Ngải Lâm sợ hãi.
Vừa rồi cô ấy chẳng qua đánh bất ngờ mới đạp trúng vệ sĩ.
Tuy cô ấy có học qua một vài đòn phòng thân, nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của vệ sĩ chuyên nghiệp.
Cô ấy không sợ bị Mạnh Thiên Kiêu dẫn đi, nhưng nếu bỏ lỡ thời gian phẫu thuật cho mẹ của Hạ Hà, ca phẫu thuật rất có thể sẽ thất bại.
Khi vệ sĩ sắp bắt được Ngải Lâm, đột nhiên có một bóng người lao tới đúng vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc này.
“Bịch!”
Một tiếng động lớn vang lên, vệ sĩ của Mạnh Thiên Kiêu bay ngược ra ngoài.
“Ông cũng muốn gãy hết hai tay, hai chân sao?”
Một giọng nói lạnh như băng nổ vang bên tai Mạnh Thiên Kiêu.
– —————————
.