– Ta hoài nghi là người của Cận Vệ quân nhúng tay!
Vương Viễn Kiều cả giận nói:
– Thanh Chủ đây là ý gì? Hay là nhờ Vương gia chất vấn?
Ngao Phi:
– Chất vấn cái rắm! Chúng ta trước mắt là cường đạo, thân phận chân thật có thể cho ra ánh sáng sao? Cận Vệ quân tiêu diệt có gì sai sao? Một khi cho ra ánh sáng, Thanh Chủ lập tức cần phải ở giữa điều đình không nói, chuyện chúng ta phục giết Ngưu Hữu Đức hoàn toàn phá hư quy củ, khiến cho Vương gia giải thích như thế nào?
Không Hãn:
– Tình hình chiến đấu của Lộc Bằng Phương bên đó thế nào?
Ngao Phi lắc đầu:
– Căn bản không đánh nhau. Ngưu Hữu Đức soái binh chạy tới xong, đột nhiên lại rút lui rồi, hướng về địa điểm song phương đại quân giao chiến mà đi rồi. Tình huống rất rõ ràng, hắn ném ra nhân mã hấp dẫn đại quân chúng ta bên này tập kết, sau đó sẽ đánh bất ngờ Lộc Bằng Phương, mục đích chính là có thể không hề bó tay bó chân giải quyết hết bộ đội sở thuộc của Lộc Bằng Phương. Nhưng mà hắn không ngờ rằng chính tay hắn ném ra nhân mã bị chúng ta quấn lấy rồi. Nếu như tiêu hao dần cùng Lộc Bằng Phương, U Minh đại quân của hắn nhất định toàn quân bị diệt rồi. Trên tay không có nhân mã, hậu quả kia hắn không gánh nổi, sở dĩ lâm thời bỏ qua Lộc Bằng Phương chạy tới cứu viện!
Vương Viễn Kiều trầm giọng nói:
– Không thể để cho hai chi đại quân xác nhập vào nhau, một khi nhóm lớn người và một nhóm lớn Phá Pháp cung kết hợp lại cùng như thế, chúng ta cuối cùng có thắng cũng là thắng thảm, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả một trăm vạn nhân mã cũng đều không mang trở về được!
Ngao Phi chỉ điểm hai người:
– Sở dĩ ta lệnh cho đại quân của Lộc Bằng Phương đuối rát theo phía sau đuôi hắn, hiện tại lập tức lệnh cho Ô Kim Hoàn dẫn trăm vạn đại quân đổi đường, cần phải cản Ngưu Hữu Đức lại, cùng Lộc Bằng Phương tiền hậu giáp kích! Cho dù không thể tiêu diệt, cũng có thể chờ đến khi chúng ta giải quyết xong nhóm địch bị quấn đấu kia thì sẽ tiến đến chi viện!
Hai người lập tức móc ra Tinh linh truyền tin liên hệ, Ngao Phi thì lại là móc ra Tinh linh liên hệ Doanh Cửu Quang.
Bờ sông, Doanh Cửu Quang giống như dã thú bị chọc giận vậy, đột nhiên xoay người, bức hỏi Tả nhi phải từng bước lui về sau:
– Năm mươi vạn Cận Vệ quân?
Tả nhi khẩn trương lui về sau nói:
– Vương gia. Ngao Phi cũng không có thể xác định, chẳng qua là từ trên trang bị của đối phương mà đưa ra sự suy đoán thôi!
Doanh Cửu Quang tức giận nói:
– Ngoại trừ Cận Vệ quân, Ngưu Hữu Đức ở đâu ra nhiều Phá Pháp cung như vậy? Những nhà khác không có khả năng cho hắn! Hay cho Thanh Chủ ngươi, không ngờ lại gài bẫy ta như vậy. Món nợ này quay trở về chúng ta từ từ tính toán!
Tay áo vung lên, một cái tinh linh tới tay, trực tiếp liên lạc với Hạo Đức Phương.
Hạo Đức Phương hỏi:
– Còn không đến ba canh giờ, tình huống thế nào?
Doanh Cửu Quang:
– Nhân mã của ngươi có đến phía ngoài Hắc Long Đàm hay không?
Hạo Đức Phương:
– Đến rồi, ngươi yên tâm, canh giờ không đến người của ta sẽ không đi vào.
Doanh Cửu Quang:
– Lập tức lệnh người của ngươi đi vào trợ giúp ta một tay!
Hạo Đức Phương:
– Ngươi nói đùa gì thế? Là ngươi điên rồi, hay là ta điên rồi? Năm trăm vạn tinh nhuệ còn muốn người của ta đi hỗ trợ?
Doanh Cửu Quang:
– Thanh Chủ tự cấp chỗ dựa cho Ngưu Hữu Đức, sau lưng đã động tay động chân, trong Hắc Long Đàm xuất hiện năm mươi vạn Cận Vệ quân!
Hạo Đức Phương trong nháy mắt trầm mặc rồi cuối cùng từ từ trả lời:
– Vậy người của ta liền càng không có thể đi vào được rồi. Ngươi cái con mẹ nó năm trăm vạn nhân mã bây giờ là cường đạo cái con mẹ nó rồi. Cận Vệ quân tiêu diệt chúng theo đạo lý là chính đáng. Người của ta chạy vào giúp cường đạo đánh Cận Vệ quân? Quay trở về nhóm lớn người của Cận Vệ quân chạy tới chẳng phải là cùng diệt người của ta hay sao?