“Chúng ta đi thôi!”
Dương Thanh kéo Hạ Hà rời khỏi quán ăn sáng.
Sau khi lên xe, Hạ Hà hết sức lo lắng, cô ta nhìn Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ hoe: “Dương Thanh, rất xin lỗi, nếu tôi không đòi ăn sáng thì đã không xảy ra chuyện này”.
Nhìn vẻ mặt tự trách của Hạ Hà, Dương Thanh hơi cảm động, bỗng mỉm cười: “Cô nghĩ tôi yếu đến thế ư?”
Sau khi Dương Thanh nói xong, khí thế yếu ớt của anh bỗng biến mất, như biến thành người khác, tràn trề sức lực, nào giống bệnh nhân vừa bị thương nặng?
Hạ Hà nhất thời ngơ ngác, kinh ngạc nhìn Dương Thanh.
Dương Thanh cười nói: “Cô cứ yên tâm, nếu tôi dễ bị đánh bại như thế, tôi đã không cược lớn với người của tài phiệt rồi”.
Hạ Hà khó mà chấp nhận nổi, cô ta nói: “Anh vừa bị cao thủ nước Dương kia đánh bay, còn hộc máu cơ mà”.
Dương Thanh cười nói: “Mọi chuyện đều là giả vờ! Tôi đã đoán cao thủ của tài phiệt nước Dương sẽ đến thăm dò tôi, nên cũng nghĩ cách đối phó từ trước”.
“Nếu hồi nấy tôi đánh bại đối phương, họ sẽ †ìm cao thủ mạnh hơn tới, tôi vần chưa rõ bây giờ họ có mục đích gì”.
“Nếu họ gọi hết cao thủ hàng đầu nước Dương tới thì sẽ tạo thành tổn thất nặng nề cho cao thủ Chiêu Châu trong trận đấu hai ngày sau”.
“Để tránh xảy ra chuyện này, tôi chỉ có thể giả vờ không đánh lại, phải khiến họ khinh địch thì chúng ta mới có phần thắng lớn hơn trong buổi đấu võ hai ngày sau”.
Thông thường, cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sẽ không nhúng tay vào chuyện thế tục.
Hơn nữa, Chiêu Châu cũng có rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, thậm chí còn có cao thủ Thiên Cảnh nữa, nhưng tài phiệt nước Dương không dám trắng trợn cử cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đến Chiêu Châu khiêu khích.
Nếu làm vậy thật, có lẽ họ tới bao nhiêu sẽ chết bấy nhiêu.