Ngao Phi ngửa mặt lên trời cười to, sau đó vỗ la bàn cười hắc hắc đắc ý vô cùng:
– Hãy xem ta bảo vệ hắn kéo dài kiềm chế chủ lực của quân địch!
Không Hãn chắp tay nói:
– Nếu như thế, đại tướng quân xin mau hạ lệnh đi!
Ngao Phi cười gằn nói:
– Truyền lệnh Chung Tam Minh, lệnh cho trăm vạn thám tử thủ hạ của hắn nhanh chóng thu sút điểm giao chiến, nhanh chóng tụ quân đến nhân mã gần nhất nhanh chóng tiến đến điểm giao chiến chi viện Xa Vũ, một cánh quân nào đến rồi thì một cánh đó liền nhập vào quyền chỉ huy của Xa Vũ!
Hai tay khoanh trước ngực, làm một thủ thể gom hàng lặp đi lặp lại.
Vương Viễn Kiều và Không Hãn bừng tỉnh đại ngộ. Chung Tam Minh có trăm vạn thám tử phân bố khắp nơi trong Hắc Long Đàm. Nếu như nói người nào có nhân mã gần điểm giao chiến nhất, nhất định là thám tử trên tay của Chung Tam Minh. Có lẽ người ở phụ cận điểm giao chiến không nhiều lắm, nhưng có thể tập hợp từng chi từng chi nhân mã cuồn cuồn không đứt, y theo cự ly hết gần rồi lại đến xa không ngừng bổ sung vào nhân mà tiêu hao của Xa Vũ. Mặc dù không thể trợ giúp Xa Vũ thủ thắng, nhưng có thể giúp Xa Vũ kéo dài, tranh thủ thời gian chờ đến khi đại quân tiếp viện đến sau vây kín tiêu diệt địch.
Hai người đã hiểu đây là chiến thuật thêm dầu vào chảo lửa, sẽ tạo thành tổn thất cự đại về nhân viên cho bên ta. Thử nghĩ từng cổ nhân mã nhỏ vọt vào đội hình hơn 200 vạn của địch quân không phải là chịu chết thì là cái gì? Nhưng mà sự tình phát triển đến tình trạng giờ này, nhân viên chết đã không trọng yếu rồi, quan trọng là… Phải hoàn thành ý đồ của Vương gia, nếu 500 vạn tinh nhuệ không thể tiêu diệt mười vạn U Minh đại quân của Ngưu Hữu Đức, ảnh hưởng đối với Vương gia tại Đông quân là cực kỳ nghiêm trọng.
Sau khi nhanh chóng, hạ quân lệnh cho Chung Tam Minh, Ngao Phi tiếp tục trầm giọng hạ lệnh:
– Lệnh cho trăm vạn đại quân của Ô Kim Hoàn phong tỏa cửa vào hỏa tốc tiến đến chi viện. Lệnh cho Bách Lý Tiết, Ôn Lục Công, La Tắc, Long Đức An bốn đường phục binh hỏa tốc tiến đến chi viện. Nhân mã của trung quân hỏa tốc nhổ trại xuất phát, cần phải nhanh chóng tạo thành thế vây kín để nhất cử tiêu diệt quân địch!
Vương Viễn Kiều:
– Còn có trăm vạn đại quân của Lộc Bằng Phương phong tỏa cửa ra.
Ngao Phi giơ tay lên ngăn cản nói:
– Lộc Bằng Phương bộ đội sở thuộc mai phục bất động, phòng bị Ngưu Hữu Đức chạy đi!
Dứt lời sãi bước đi ra ngoài.
– Dạ vâng!
Vương Viễn Kiều và Không Hãn chắp tay lĩnh mệnh, nhanh chóng hạ xuống.
Bên bờ sông đã trở nên trụi lủi. Doanh Cửu Quang khoanh tay đứng sừng sững được biết tình hình chiến đấu của Hắc Long Đàm xong, sắc mặt sậm sì hơi có chuyển biến tốt, hơi hơi gật gật đầu:
– Xem ra chiến sự Hắc Long Đàm nhanh chóng kết thúc rồi. Ngao Phi không phụ bản Vương kỳ vọng!
Một bên, Tả nhi cũng nhẹ nhàng thở phào theo.
Trong Động thính, nghe chiến báo Miêu Nghị cũng một quyền đập vào trên la bàn, trên mặt không thay đổi, không hiển lộ ra cái gì, nhưng trong lòng có sự tức giận, không biết Long Tín đánh trận là đánh như thế nào vậy. Dưới ưu thế như vậy lại còn bị quân địch công phá phòng tuyến, dĩ nhiên là bị quấn lấy rồi, giải quyết chi quân địch kia là tất nhiên. Nhưng mà không biết sắp bị kéo dài bao lâu, trên tay hắn thực lực căn bản không kéo dài nổi a!
Mạc Du cùng mọi người còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng, sắc mặt trầm trọng chỉ là bởi vì nghe nói Vưu tộc tử đệ chết thảm trọng.
Lãnh Trác Quần và Quy Vô tự nhiên là hiểu rõ. Lãnh Trác Quần truyền âm nói:
– Thánh vương, cái này cũng chẳng trách Long Tín, nghe tin tức của Ngao Thiết từ bên đó truyền đến, Vưu tộc bên này căn bản không có kinh nghiệm sử dụng Phá Pháp cung. Ngay cả thời gian luyện tập cũng đều không có, hoàn toàn là hấp tấp ra trận, cũng không có kinh nghiệm phòng ngự trong đại chiến lớn như vậy, phối hợp lần nhau khó tránh khỏi sẽ bị quân địch lợi dụng sơ hở.