Nhưng cô ấy cũng hiểu, bây giờ chỉ có Dương Thanh mới có hy vọng cứu Mã Siêu.
“Dương Thanh, cảm ơn cậu!”
Ngải Lâm nhìn về phía Dương Thanh với đôi mắt đỏ hoe một lúc lâu rồi mới nói.
“Anh Thanh!”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên.
Vào lúc này, mọi người đều nhìn về phía có tiếng nói.
Dương Thanh cũng nhìn sang, chỉ thấy Mã Siêu vẫn năm trên giường bệnh bỗng mở mắt, đang nhìn về phía Dương Thanh.
Tiếng gọi “anh Thanh” của Mã Siêu lập tức khiến mọi người chú ý, Dương Thanh bỗng quay lại, nhìn về phía Mã Siêu đã ngồi dậy khỏi giường bệnh.
Chỉ thấy anh ta nhìn quanh, cuối cùng nhìn Ngải Lâm, trong mắt tràn ngập tình cảm, anh ta chậm rãi nói: “Vợ, nửa năm qua, em vất vả rồi!”
Nghe thấy thế, Ngải Lâm không kiểm soát nổi †âm trạng nữa, nước mắt lập tức rơi như mưa, cô ấy nhào vào lòng Mã Siêu rồi gào khóc.
Thấy cảnh tượng này, những người khác trong phòng đều có vẻ vui mừng.
Mã Siêu đã hôn mê nửa năm, rốt cuộc cũng tỉnh, mọi người đã đợi ngày này lâu quá rồi.
Đương nhiên Dương Thanh cũng vô cùng mừng rỡ, rốt cuộc người anh em đã vào sinh ra tử với mình cũng tỉnh lại, hai người có thể sát cánh chiến đấu bên nhau lần nữa.
Nhưng nghĩ đến lời Hoài Lam vừa nói, trong lòng anh lại tràn ngập sự lo lãng.
Tuy Mã Siêu đã tỉnh, nhưng chí bảo Thị Huyết Châu của gia tộc Bách Lý vấn ở trong người anh †a, đó là chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu anh không giành được viên Dạ Hoa Châu có tác dụng bồi dưỡng linh hồn từ tay đồ đệ của Dược Vương, có lẽ Mã Siêu vấn chưa thể tỉnh lại.
Với tác dụng của Dạ Hoa Châu, chỉ kiên trì được nửa năm nữa là cùng, trong nửa năm này, nếu Dương Thanh không lấy được Đế Trượng, Mã Siêu sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm hơn nữa.
Bây giờ, hình như chỉ Đế Trượng mới có thể lấy Thị Huyết Châu ra khỏi người Mã Siêu.