Người đưa tin đến sau lưng Thanh Nguyệt hỏi, xoa xoa tay có phân ý vị đây. Phía bên kia đã đắc thủ lập công rồi. Đại quân U Minh bên này chỉ cần có công lao sẽ rất nhanh được thăng quan đây.
– Không cần! Thả bọn họ qua!
Thanh Nguyệt lắc đầu nói một câu.
Người đưa tin có chút không cam lòng:
– Đại nhân, phá bên Long đại nhân đã lập công rồi. Chúng ta thả người qua sẽ không có chuyện gì chứ?
Thanh Nguyệt quay đầu nhìn lại, có chút im lặng. Ngươi thật sự xem mười vạn đại quân có thể dễ dàng bắt giữ toàn bộ vậy sao? Thế nhưng bên dưới đã không chế không cho dùng tinh linh, tạm thời còn chưa biết phía bên Long Tín dùng Doanh Vô Mãn làm bia đỡ đạn. Vậy nên cũng có thể hiểu được.
Mạnh Như ở một bên nói:
– Đây là quân lệnh của Đô thống đại nhân. Đều là do Đô thống đại nhân an bài. Đại chiến mấy trăm vạn người không phải là trò đùa. Không chỉ nên cúi đầu nhìn chằm chằm trước mắt, phía sau sẽ cho ngươi dốc sức liều mạng.
Nghe bảo là an bài của Miêu nghị, người báo tin đành phải nén xuống xúc động muốn lập công trong lòng, xem chừng Đô thống đại nhân có quyết định như vậy là vì có nguyên do.
Thanh Nguyệt tiếp tục nhìn chằm chằm vào bóng người càng lúc càng rõ kia, hỏi:
– Xác nhận những người này đều là viện quân Tây Bộ sao?
Người báo tin nói:
– Những người này sớm đã bị do thám theo dõi. Trên đường đi có do thám đưa tin luôn quan sát cẩn thận. Tin tức phía bên trung quân truyền đến có lẽ không sai đâu.
Rất nhanh hơn một trăm người kia rất nhanh vượt qua tinh không.
Thanh Nguyệt lập tức quay người, hạ lệnh:
– Truyện lệnh xuống, chuẩn bị chiến đấu.
– Vâng.
Tướng lĩnh đến nhận lệnh, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài cửa động.
Phía bên kia tinh không, đội ngũ Long Tín thu hoạch tương đối khá. Miêu nghị ra lệnh phải nhanh chóng kiểm kê phá pháp cung có bao nhiêu. Cũng được khoảng hai vạn năm nhìn cái.
Đây là số liệu mà Miêu Nghị rất chú ý. Phía bên này, từ miệng của Doanh Vô Mãn Miêu Nghị đã biết được lần này bí mật điều động năm trăm vạn quân tinh nhuệ. Có thể nói Doanh Chính Quang đã triển khai kế sách lớn, tập trung hai mươi sáu vạn phá pháp cung, trong đó mười vạn binh lính dưới tay Doanh Vô Mãn chiếm đến một vạn cây. Số lượng binh mã còn lại trên căn bản thì cứ mỗi mười vạn quân lại được trang bị năm nghìn phá pháp cung.
Hai mươi sáu vạn pháp pháp cung tuyệt đối có thể thay đổi được tình hình chiến trước. Miêu Nghị hiển nhiên là rất chú ý. Hắn cần phải phân phối tình huống nắm giữ nhóm vũ khí này. Nếu không dùng một cọng rơm đấu lại một nhà toàn người ngựa thì thực phiền toái. Binh sĩ bên dưới không chú ý đến những thứ này. Nhưng hắn thân làm chủ soái, việc liên quan đến khống chế thế cục chiến trường hắn nhất định phải chú ý.
Biết được trong mười vạn đội ngũ ngày có hơn hai vạn phá pháp cung, đoán chừng là điều phối từ đội quân khá đây. Cũng có nghĩa là bốn mươi vạn đại quân khác trong tay không có vũ khí uy lực này. Đội ngũ phái ra chấp hành nhiệm vũ trong có lẽ đã cân nhắc không ít về tình huống rồi. Miêu Nghị tập trung vào lục tinh, đoán rằng trung quân của Ngao Phi hiện tại chỉ còn có năm nhìn phá pháp cung thôi.
Bên này Long Tín nhanh chóng tuân lệnh Miêu nghị, bố trí thay đổi trang phục. Hai vạn ngăm nhìn pháp pháp cung nhanh chóng trang bị vào trong tay đội ngũ.
Đội ngũ cũng rất nhanh thu nhận, theo sự sắp xếp của chỉ huy, nhanh chóng đón đầu viện quân đang đến.
Đối với hai bên kẻ địch đều có hơn trăm người. Ở trong tinh không xinh đẹp rực rỡ này sẽ rất nhanh gặp lại, từ phía xa nhìn thấy nhau ánh mắt sát khí đã cháy bùng.
Diêu Thị từ xa vọt đến đội ngũ. Xa Vũ cầm thương trong tay hét lên:
– Bày trận, trùng kích.