Hai vệ sĩ chỉ cảm thấy vai mình như bị một ngọn núi lớn đè lên, khí thế mạnh mẽ ấy khiến họ không sao kiểm soát nổi nỗi sợ, họ có cảm giác, một suy nghĩ của Dương Thanh cũng có thể dễ dàng giết họ.
“Các người là người của tập đoàn Thuận Thiên à?”
Dương Thanh bồng nhìn về phía một tên vệ sĩ, hỏi.
Người kia vội gật đầu: “Chúng tôi chỉ là vệ sĩ do tập đoàn Thuận Thiên thuê mà thôi, chúng tôi cũng không có ác ý với cô Hạ”.
Hai người nói rồi vội buông tay Hạ Hà ra.
Dương Thanh nói: “Liên lạc với người của gia tộc Yoshida, cứ bảo tôi là Dương Thanh, họ có mười phút để chuyển 3 tỷ vào tài khoản của tập đoàn Nhạn Thanh, nếu sau mười phút mà vẫn chưa có tiền, tôi sẽ đích thân đi tìm người của gia tộc Yoshida để lấy”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, những nhân viên đoàn làm phim xung quanh đều có vẻ kinh ngạc.
Có người dám đòi tiền tài phiệt Yoshida, còn là 3 tỷ ư?
Hai vệ sĩ của tập đoàn Thuận Thiên đều trợn tròn mắt, mẹ nó, đây là đe dọa à? Nhưng họ cũng không dám từ chối.
Hai người vội lấy điện thoại ra, bắt đầu liên lạc.
Dương Thanh nhìn về phía Hạ Hà: “Đi thôi, tôi đưa cô về nhé!”
Hạ Hà đến để quay quảng cáo cho tập đoàn Thuận Thiên, đương nhiên bây giờ không cần ở đây nữa.
Trước ánh nhìn chăm chú của nhân viên đoàn làm phim, Dương Thanh dẫn Hạ Hà đi.
Lúc này, trong một biệt thự tư nhân xa hoa.
Yoshida Muyi đã biết chuyện xảy ra bên đoàn làm phim của Hạ Hà, nét mặt cũng méo mó.
“Lại là Dương Thanh!”
Yoshida Muyi nghiến răng.