Thấy bà ta lấy dao ra, chị Hồng lập tức cuống phát khóc, vội gọi nhân viên của đoàn làm phim: “Các anh mau giúp Hạ Hà với!”
Nhưng có Phó Thanh Mai ở đây, không ai dám tới giúp cả.
Hạ Hà bị hai vệ sĩ giữ tay nhưng không hề e ngại, cô ta nhìn chăm chằm vào Phó Thanh Mai băng đôi mắt đỏ hoe: “Chắc chăn bà sẽ hối hận!”
Phó Thanh Mai tức giận nói: “Con ranh này, đến lúc này rồi mà mày vẫn dám mạnh mồm ư, chờ tao rạch mặt mày xong, tao cũng muốn xem xem mày có thể tiếp tục tồn tại trong ngành giải trí không đấy?”
Bà ta nói rồi cầm dao, rạch về phía mặt Hạ Hà.
“Đừng mài”
Chị Hồng hô lớn, nhưng cô ta đang bị người của Phó Thanh Mai ngăn cản, không thể tới gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn dao găm trong tay Phó Thanh Mai đến gần mặt Hạ Hà.
“Phập!”
Ánh sáng kim loại sáng loáng bỗng lóe lên, ngay sau đó, bàn tay đang cầm dao của Phó Thanh Mai bị chặt đứt từ cổ tay, rơi xuống đất.
Máu tươi vẩy ra, nhuộm đỏ quần áo Phó Thanh Mai.
Những chuyện này đều diễn ra trong chớp nhoáng, mọi người chưa biết có chuyện gì xảy ra thì đã thấy tay phải của Phó Thanh Mai rơi xuống đất rồi, ai cũng mở to mắt, vô cùng sợ hãi.
“Á Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp đoàn làm phim.
Nhưng Phó Thanh Mai cũng chỉ kêu một tiếng rồi im bặt, vì bà ta đã đau đến mức hôn mê.
“Á “
Mọi người đều kinh hãi, rất nhiều cô gái nhát gan hét lên chói tai.
Hạ Hà cũng sững sờ, khi thấy Dương Thanh đi về phía này, cô ta lập tức hiểu ngay.
Trừ Dương Thanh ra, còn ai cứu được cô ta chứ?